Hà Duy Phương
(08/10/1982 - .........) Tây Ninh
Nhà thơ
(08/10/1982 - .........) Tây Ninh
Nhà thơ
Tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ Hà Nội
Hiện sống và làm việc tại TP.Hồ Chí Minh
Đã có thơ, văn đăng trên các báo: Văn nghệ TP.HCM, Văn nghệ Tây Ninh, tạp chí Đất Đứng (Tây Ninh), tạp chí Nha Trang, tạp chí Phú Yên, tạp chí Sông Hương (Huế), tạp chí Non Nước (Đà Nẵng),... và trên các web Văn học Nghệ thuật trong và ngoài nước.
Trang Thơ Hà Duy Phương
Tác phẩm mới nhất
LOẠN KHÚC 4
ngọn gió cô đơn
quẩn quanh đỉnh núi
đỉnh núi cô đơn
gió về gần gũi
gần gũi cô đơn
nảy tình gió-núi
gió-núi cô đơn
dờn dợn sóng trời...
#
luồn tay qua kẽ đêm
khẽ xoa đầu ngọn gió
tôi thấy tóc mình nơi đó
bật gốc thinh không
#
ngồi đếm tuổi như đếm tiền
lẻ
chẳng biết từ đâu ra
vui như trẻ thơ
thanh xuân vẫn còn hâm
hấp
sống lưng máu nóng trườn
lên gáy
Thơ ơi bừng nở
một đời huyệt mộ cánh hoa da...
#
mặt trời cứ đứng soi trên
dòng sông tuổi
Chúa ở nơi nào… Chúa ơi!
Thơ con đó đóng đinh vào
thập giá
thân con đó vùi đi trong lửa
đỏ
nghe nhau nhé, tiếng con
gào trong gió
nghe nhau nhé, một lần...
Chúa ơi!
con như lá biếc trên cành
tai ương…
#
ngược dấu bay loài chim
mất tổ
những vòng xe cắt lên mặt phố
đường chiều nắng cũ
đâu đây trên mái tiếng chim
gù
bờ giậu hàng cau
bầy cá con mới nở
nỗi nhớ hoang tàn
chó sủa trong mơ...
#
chạy về quê ban trưa
rách trời mưa nắng
đồng không mông quạnh
người ăn xin tật nguyền ôm
mưa bám đất
nằm co ro vất vưởng bên
đường
nắng chói lòa, mưa rát mặt
bóng ai phù trầm hun hút
vực sâu
dừng lại... dừng lại... dừng
lại…
hay tôi cứ đi
hay mưa cứ cạn trời cho
vực sống bốc hơi?
#
có điều gì đó bỗng trở thành
thiêng liêng
dẫu tôi đã khước từ tình
yêu ấy
khi mầm sống trong tôi bật dậy
là hoang vu gió cát xa mù...
#
đêm không một mình
tôi nói chuyện cùng người
nơi xa đang ngủ
tự thú tôi yêu…
tình tôi như cánh diều vút
lộng hồn gió
dường như hư vô đứng đó
tôi mở trong tôi một ngõ đợi
chờ…
#
ánh sáng phủ tràn khi cơn
đau tìm tới
mưa vỡ ngang trời cơn
mưa chưa xưa
tôi biết giọt vui trên mặt đời
tiều tuỵ
vỡ rất tan tành khi mắt em
cay...
#
những ước mộng cứ thế
khóa chặt vào trong đôi mắt
một ngày tôi không còn nhìn
thấy
nhưng tôi biết bóng tối vây
quanh tôi sẽ như chiếc kén
nhung mềm
đôi mắt tôi là hố đen nuốt
chửng ánh sáng
hoàn toàn
cho một chân trời nguyên
khởi trong tôi...
#
đêm thịt da xõa lưới
trốn vào đâu anh ơi
hồn em đau ná thở
trong điên mê nhớ người
trốn vào nhau nghe anh
trốn vào em thật sâu
lún đau cơn xuyên thấu
bừng vọng hồn nhau bát
ngát muộn phiền
còn xa nhau không nơi kiệt
cùng?
còn yêu nhau không trong
chập chùng?
đêm thịt da xõa lưới mênh mông…
#
em có thể quên đi nước mắt
của chúng ta
nhưng em không thể quên
những giọt mồ hôi đã ứa
tràn thân thể
đêm bên anh, hồn lộng mê
bóng nhớ
cuống cuồng níu nhau, xiết
ghì nhịp thở…
lòng em – biển chết
những cuộc tình là xác sóng
trôi
anh đang trong em sao vẫn
thấy xa xôi
xác thân mê man, hồn chìm
réo mỏi
em gọi tên anh…
gọi tên anh em gọi tên anh
cho bơ vơ mang ta trôi
trong nhau
chân đêm vọng lời hư ảo
đôi bóng miệt mài
biển thức muôn đời từ
những đợt sóng xô
khao khát lặng im như đôi
ta khát tìm bình yên – nỗi
chết
tình lầm mê, đời lả mệt
xin cho tận cùng thấy hết
-hư-hao
dẫu có ra sao…
#
ngủ nhé
hoa hồng và bình yên của
nến
trong thân đêm lửa nở
em thấy anh cười
hồn trời ngân ngấn huyết
mây
ngủ nhé vĩ cầm
bức tường xám âm celtic
khu vườn ẩn mật
gió khóc bên trời
gió hát trong nhau...
HDP
BIẾT LÀM GÌ
biết làm gì khi anh ở đây
ơi cư sĩ...
rủ anh ngồi thiền
ngồi nghe tiếng lòng ta
ngân theo gió hát?
biết làm gì khi anh ở đây
người đàn ông ruổi rong
hành trình tâm linh xa lơ xa
lắc...
rủ anh ngồi trông nước mắt
lăn trên mi đời?
biết làm gì khi anh chơi vơi
muôn trùng tin yêu hệ lụy...
ta cứ ngồi đó nhìn vào bóng
tối
có thấy vết nứt thời gian
nỗi khốn cùng ứa ra như
mật
mật đêm -
mật tuổi trẻ dị thường?
ơi anh
ta như vết thương...
HDP
MỘT LẦN
tay người áp vào tay ta
thắp ngọn trầm hương lòng
tay lửa cháy
óng ánh thời gian linh ngời
hi vọng
mắt ai sâu
ngón tay nâu
thuở ngày xanh chưa miết
phím sầu...
một lần ẩm vùi sương hạ
ta bỏ hoang ta độ nào
một lần trái cấm chia nhau
một lần một làn mưa khói...
tay người áp vào mong mỏi
một lần nắng úa trên da
thiên di dấu vùi cỏ lạ
ngang đời một bóng chim
qua...
HDP
HÀ DUY PHƯƠNG
Chiều Amura
(cùng Ng. dấu yêu)
từ Amura
chiều nhuộm chiều huyết phách
vấn vương, cám dỗ
đời buồn rã họng
réo gọi nhau mưa nắng lộn nhào
anh nói rừng chiều màu tím
em bảo rừng đen-lá-cây
mộ đời dương xỉ
tình lửa nóng, hồn cát bỏng
sa mạc nào ốc đảo tìm nhau
“em nâu đất ấm và ẩm ướt buồn
hoang dã sắc màu nguyên thủy”
Amura thì thầm
gió khóc lặng câm
Amura vỡ màu
chiều nối chiều lạc lối
vòng tay trói chặt vòng tay
giam cầm, xâm lấn
anh nhấn chìm em trong nôi sóng
lút bóng trùng khơi
Amura rã rời
chiều phơi như hổ phách
HDP
bài Thơ mới:
VỚI NGUYỄN-QUANG-TẤN
tôi đặt bóng mình lên khóm hoa tươi
mong thấy anh cười
nụ môi đáp đền nắng sớm
con suối hiền
người trong
hồn cổ tích
róc rách phương nào
phương ấy phương tôi
suối ra sông, sông về biển rộng
suối nhỏ ngoan hiền quanh quẩn chân anh
suối cổ tích nhạt nhòa cổ tích
róc rách bên đời gọi giấc mơ xanh
trôi đi nhé
dòng sông yêu kỳ dị
trôi trong cơn mơ
trôi trong hư vô
con sóng điềm nhiên bất động đôi bờ
tôi đặt bóng mình lên trái tim Thơ...
HDP
THIÊN ĐƯỜNG GIÓ
(cảm tác ca khúc Trăng Quê Nhà - NS Đỗ Thất Kinh)
những ngày bộn bề giấc ngủ ôm gai
Thơ lìa xa tôi như chối từ nỗi chết
canvas đêm căng đen nét cọ
ai vẽ trong tôi thiên đường gió
xương rồng ôm nhau không đau
gai đâm gai nảy nụ sống mềm
đêm trôi trước thềm sinh-tử
thiên đường gió xóa sau lưng
thiên đường tôi bỏ ra đi
- thiên đường của gió
mùa trăng trở mặt
tản mạn tiếng kinh mong cầu
lời sầu lên dã man (*)
tôi để dành nơi ấy một hồn hoang
cây Thơ nhánh gầy
trổ xiên tháng ngày gió gãy
tình tôi đâm chồi từ những nách gai xương
buồn thương nét cọ thập giá trắng
canvas phơi lòng nghĩa trang đêm
ai vẽ khúc kinh mong cầu
ru tôi nẻo về bỏ ngỏ
Thơ - đường bay
thiên đường Tình Yêu căng gió
HDP
Những bài thơ phổ nhạc mới nhất
Nhạc Trần Quang Lộc
Thơ Hà Duy Phương
* Lời Của Đêm... (từ Loạn Khúc 3):
Nhạc Đỗ Thất Kinh
Thơ Hà Duy Phương
* Mặc Khúc... (từ Loạn Khúc 1):
MỘT VÌ SAO ĐÃ TẮT
(cho một ngày tháng 4 tôi chưa sinh ra) cắn ngập răng nỗi buồn đêm đau nướu thổn thức nuốt ngược từng giọt nước mắt đêm đen ngòm họng súng bắn viên đạn ban mai xa lút đỉnh ngày máu tuôn rơi theo chiếc kim đồng hồ gãy 0 giờ… tôi điên/mê mãi phút giây này tự do? người tình! 0 giờ… hôm nay/ngày mai tự do? người tình! tôi biết tìm đâu ra người tình cho vạn lần vật vã? một người tình thật sự cắn vào tôi đến sưng nướu như đêm đang cắn ngập vào nỗi buồn như tôi đang cắn ngập cổ một vì sao xa nhất vì sao đã tắt đêm qua…
(cho một ngày tháng 4 tôi chưa sinh ra) cắn ngập răng nỗi buồn đêm đau nướu thổn thức nuốt ngược từng giọt nước mắt đêm đen ngòm họng súng bắn viên đạn ban mai xa lút đỉnh ngày máu tuôn rơi theo chiếc kim đồng hồ gãy 0 giờ… tôi điên/mê mãi phút giây này tự do? người tình! 0 giờ… hôm nay/ngày mai tự do? người tình! tôi biết tìm đâu ra người tình cho vạn lần vật vã? một người tình thật sự cắn vào tôi đến sưng nướu như đêm đang cắn ngập vào nỗi buồn như tôi đang cắn ngập cổ một vì sao xa nhất vì sao đã tắt đêm qua…
HUYỄN DỤ
phải chi mặt trời đừng mọc
ở phía Đông xa kia
mà chui ra từ giữa hai đùi
em
bình minh bùng vỡ
khi em kẹp chặt mặt trời
phải chi anh là mặt trời
cho em bùng vỡ
bình minh hiển lộ
một phương Đông khai
sinh
HDP
LOẠN KHÚC 3
#
HDP - ngọn đồi nắng gió
tôi hay rong chơi và lạc mất bóng mình nơi đó
tiếng chim tía lia rộn bước chân về
nghe bóng tôi cười khúc khích miên mê
HDP - khoảng trời mộng mơ
nghìn trùng lao xao đồi cao nắng hát
tôi buồn ngơ buồn ngác
ôi con sẻ nhỏ
lim dim nhánh gió hoang đường
#
đừng như cánh diều
bay lên
để rồi dùng dằng với gió
tự do chỉ có
băng rơi!
#
hai tia nắng ấy cứ thì thầm kể nhau nghe về hành trình của bóng tối
chiều tàn rồi, ngày tôi sinh ra
dường như chỉ có xót xa trong từng sát-na đời sống
diễm tuyền vô vọng
cơm-áo-gạo-tiền
con người buồn hơn con chó
tru đêm
#
tôi xúi anh nên uống nước dừa sau cơn say
khi cả linh hồn chừng như nghe nhức nhối
và lập tức chiều nay
anh rủ tôi vào quán... xưng tội
#
là tôi của những ngày ngã ba, ngã tư
rẽ hướng nào cũng thế
giã từ những nhánh sông đời và ngàn lau vẫy gọi
tôi chọn muôn trùng gió xé tên nhau
#
ngựa 7 màu
giấc mộng trăng
tôi băng trong bào ảnh trắng
#
cuồng nộ hồn tôi treo bóng tối tan hoang lên ngàn mắt bão
anh vì sao lạc buông rơi chút ánh sáng muộn màng
cú chớp mắt tin yêu nhá lửa
tôi cong theo rèm mi gió
thốc đáy vực sâu cháy quặn hình hài
cảm giác đâu đây những linh hồn rệu rã
khao khát yêu thương giấu mòn tuổi tác
trĩu nặng mười đầu ngón tay
cơn bình sinh ùa về chia sớt
tôi vuốt mắt mình như gió chạm phong linh
#
gió giễu cợt bình minh bằng âm thanh của sóng
tôi giễu cợt hồn mình bằng nỗi nhớ anh
trong bóng đêm rầm rào tiếng cười của quỷ
tôi bạt tay đời mình bằng hằng vạn nụ hôn
ai mài tuổi tác trên linh hồn của đá
tôi mong đợi gì ngoài những phôi pha?
#
tôi nuôi nấng một loài đêm rất lạ
đêm bạo tàn, đêm hoang mang
đêm giam kín hồn tôi trong mắt lửa
cánh mỏng âm thầm hương yêu tinh
#
cuộn tròn... cuộn tròn...
đêm búp nhung
tướt nhuỵ
giọt tinh khôi ứa ra từ khoé mắt
bục vỡ dạt dào cơn mưa mơ
bung giữa hồn tôi
cánh hồng đen mướt máu
#
cảm giác ram ráp của râu và những sợi lông rạp mình vẽ vời lên thân thể
đêm qua
chiếc chìa khoá tôi đeo trên cổ bỗng hoá thành chùm lông tơ rực lửa
tôi thở ra sặc nồng mùi rượu...
#
khi không còn có thể tối hơn, đêm sẽ trở thành trong suốt
anh có nhìn thấy bóng tối co ro nằm trên giường
như chiếc vỏ chai chỉ còn sót lại vài giọt rượu
tưởng chừng ngàn năm?
đêm nồng hơn anh nghĩ
và tôi... cạn rỗng!
#
có gì để hoang mang
nơi vòng tay bất khả
gió đem buồn về biển
đêm lót sóng lên da...
#
đêm đã đầy chưa anh
tắt dùm tôi bóng tối
trên môi lời yêu mỏi
ta đang tràn gian dối
khi không còn gì để vui
ta xin mời nhau chơi đùa cùng những vết thương
ánh hồn muộn phơi bình minh yêu đương
cội thiên thu lung ngời lá tội
ừ thì một lần thấy vầng trăng nám phổi
cho muôn đêm ai nhả khói lên trời
đêm đã đầy chưa anh
tắt dùm tôi bóng khói
#
nụ cười ấy đã nở sâu vào tôi
hương tình ngây ngất
con đường ấy đang mở ra từ tôi
hoàng hôn rực ngời bóng hình đôi-tay-nắm-chặt
nụ cười ấy tôi yêu
như đóa thơ ngây lãng đãng bay trên vùng ngơ ngác
tôi thấy tôi từ ngày bước lạc
nơi cõi vô cùng đau đáu tuổi thơ...
HDP
CHO NGƯỜI MƠ-GIẤC-MƠ-TÔI
Tình Yêu ta sẽ bay về vô tận
hóa thân thành loài chim
đêm đêm bay đi tìm ăn những giấc mơ để sống
#
tàn rồi
mùa ơi!
tiếng chim chết khô trên vòm lá xám
đời vắng xanh rã rượi môi cười
đêm tan hoang hàng cây thổ huyết
khung trời nhầy nhụa gió loang
con đường máu bóng tôi hoại diệt
anh còn tìm tôi trong sớm mai?
trồi lên ngực là những nhánh gai
hừng hực tình trổ nụ hỏa táng
ta cài lên nhau cành hoa lửa
khi nói về cơn mưa
cơn mưa màu huyết dụ...
#
tôi bặt câm ủ mầm cho lửa
Thơ anh thoát cháy nhẹ nhàng
chấn thương
chấn thương
chấn thương
ôi! hồn người-dễ-chết...
hoang mang tủa ngón sầu xóc mắt nhau
giấc muộn
bến bờ mộng mị trôi suông
bình minh tôi
- cánh rừng đêm trùng trùng lá ngún
#
bóng cơn mơ đắm mờ trí nhớ
ta đã từng yêu nhau?
anh
- tinh thể của sự lặng yên và mãn nguyện
vụt sáng lung linh hốc mắt bù nhìn
thân tôi cánh đồng cỏ khát
đêm này hết biết hoang vu
rồi những cơn mơ cũng vờn trôi mộng
đàn trâu lững thững tìm về chỗ trú
mục đồng ngã bóng tinh khôi
dấu hoàng hôn ngút trắng
#
nguyện cầu nồng rực mắt đêm
ngân linh vọng hồn buốt giá
dưới cội phù du
dế giun mơ giấc tự trầm
tôi mơ tôi như mơ tiếng hót một loài chim đớ lưỡi
cơn mơ lẫy lừng tuyệt vọng
#
khoảng cách mong manh dễ thường vô tận
dòng sông thủy ngân
loài cá bơi tìm mộ
chứa chấp hồn mình trong vĩnh cửu cơn đau
#
sẽ có một lần
hai đứa cùng gào lên rồi ôm nhau khóc
chiếc lá khô trên dòng sông nắng
tấp trắng tình người mang mang
yêu thương đổ
hồn ta
ra cửa biển...
HDP
TRONG MƯA ĐỜI
nơi mê cung con đường dẫn vào tổ ấm
đốm lửa cô độc thì thầm rủ rê tôi
cháy lên
bàn tay dẫn lối bờ môi...
tôi bỏ lại trong mưa đời trơ trọi
đôi khúc xương chân đã đói lạnh hơi người
rồi sẽ lại bắt đầu những bình minh tinh tươi
gói/mở muộn sầu trong cánh gió mới
tôi cười như nắng lân tinh
lung linh ngón đời ma quái
nghĩa địa hồn tôi trải dài
bao nấm mồ ước mơ câm lặng
kết tinh tôi là xa vắng
nơi mê cung con đường dẫn vào tình yêu
tôi tái sinh nhiều lần trong u tối
đẫm ướt khát vọng mồ côi
cháy lên
bàn tay dẫn lối bờ môi...
lui cui trong mưa đời
trái tim Thơ miệt mài đánh lửa
100 bài thơ tuyển
CÂY DỪA QUÊ NỘI
cây dừa quê nội
nằm ở góc vườn
nó tỏa bóng mát
khắp cả khu vườn
những ngày chủ nhật
em về thăm nội
được uống dừa tươi
nước dừa mát rượi
đến lúc em về
nó vẫy tàu lá
như muốn chào em
và em bật nói
"em quý dừa lắm
dừa có biết không?
hẹn gặp lại dừa
những ngày chủ nhật!"
Bài thơ đầu tiên năm 8 tuổi
LOẠN KHÚC 2
#
không bánh mì, cũng chẳng hoa hồng
tôi lớn từ nụ hôn - nắm đấm
không hương đời, cũng chẳng hương trời
tôi linh hương lịm ngời lưỡi sấm
#
này, giọt nước của dòng sông
mắc mớ gì lại trôi ra biển?
này, đứa con của long đong
mắc mớ gì bình yên thoắt hiện?
#
bước ra từ quán nhậu
người đàn bà tháo giày bước vào đêm
chân giẫm mảnh sành
cơn say phủ đầy nước mắt
giấc mơ bặt im chối từ cút bắt
gió đuổi theo người
#
ừ thì
so găng
tranh cơn sầu lẫm liệt
em quán quân rồi
điêu tàn
cuộc mộng hoang mang
#
là nắng
là mưa
là bầu trời
là bông hoa dại vào nguyên thủy
#
ôi lời rêu trải mềm thân đá
bát ngát mưa hôn
những nụ hôn đời
anh từ trời cao mây vỡ
#
em cười với bóng tối
từ độ thân gió lên rêu
hồn ta màu mận chín
bứt xanh đêm tiêu điều
#
có những nỗi niềm
nguyên hơn thủy tinh
dường như mình là cát?
nhận ra nhau cuối mùa đổ nát
mảnh vỡ có không ngọt ngào?
mảnh vỡ không đau
óng ánh răng cưa cứa hồn buốt nhớ
từ đó
ta biết yêu Thơ!
#
chưa bao giờ tôi thấy một bông hoa nào đẹp
bởi nó vốn sinh ra đã thế
chưa bao giờ tôi thấy ngày-mai là đẹp
khi nó cứ dẫn về hôm-qua
nơi ngổn ngang chất chồng
thấy mình đầy kẽ hở
nơi lòng nhau mênh mông
là hồn tôi gối sóng
tôi chỉ thấy trông-mong
là đẹp!
#
ánh đèn ửng vàng má đêm
gió kẻ viền môi bóng tối
mắt tình buồn
trong chân dung bay
#
bay lên
bay lên cánh cung
thịt da không kẽ hở
tôi thấy rồi
những lằn gân bỡ ngỡ
êm ru đường bay
máu chảy
tên người
#
xuân mơ hồ vén màn sương quá khứ
ký ức vãng lai qua những nách gai đời
hồn tôi mây trắng
#
trong tôi đang là mùa đông
rũ đâm nhánh cành trơ lá
có cánh chim vụt qua
rồi mất hút nơi lùm cây lạ
đánh rơi tiếng hót muôn trùng
#
trong nổi trôi những phận người lận đận
tôi thấy tôi lách nhánh phao đời
tình giăng lưới trong mắt mùa ẩn nhẫn
mênh mông ân cần
sóng gió ôm tôi
#
tôi lạc đà tôi qua sa mạc
gió nắng cười, hỏi:
có vui không?
thinh lặng chờ mong
mắt môi khép lại
hôn mê nắng gió nồng nàn
hồn tôi tung cát trắng hân hoan
#
hãy cuốn tôi vào mơ
theo đền đài sụp đổ
hãy vùi tôi trong Thơ
không cần tên bia mộ
HDP
#
không bánh mì, cũng chẳng hoa hồng
tôi lớn từ nụ hôn - nắm đấm
không hương đời, cũng chẳng hương trời
tôi linh hương lịm ngời lưỡi sấm
#
này, giọt nước của dòng sông
mắc mớ gì lại trôi ra biển?
này, đứa con của long đong
mắc mớ gì bình yên thoắt hiện?
#
bước ra từ quán nhậu
người đàn bà tháo giày bước vào đêm
chân giẫm mảnh sành
cơn say phủ đầy nước mắt
giấc mơ bặt im chối từ cút bắt
gió đuổi theo người
#
ừ thì
so găng
tranh cơn sầu lẫm liệt
em quán quân rồi
điêu tàn
cuộc mộng hoang mang
#
là nắng
là mưa
là bầu trời
là bông hoa dại vào nguyên thủy
#
ôi lời rêu trải mềm thân đá
bát ngát mưa hôn
những nụ hôn đời
anh từ trời cao mây vỡ
#
em cười với bóng tối
từ độ thân gió lên rêu
hồn ta màu mận chín
bứt xanh đêm tiêu điều
#
có những nỗi niềm
nguyên hơn thủy tinh
dường như mình là cát?
nhận ra nhau cuối mùa đổ nát
mảnh vỡ có không ngọt ngào?
mảnh vỡ không đau
óng ánh răng cưa cứa hồn buốt nhớ
từ đó
ta biết yêu Thơ!
#
chưa bao giờ tôi thấy một bông hoa nào đẹp
bởi nó vốn sinh ra đã thế
chưa bao giờ tôi thấy ngày-mai là đẹp
khi nó cứ dẫn về hôm-qua
nơi ngổn ngang chất chồng
thấy mình đầy kẽ hở
nơi lòng nhau mênh mông
là hồn tôi gối sóng
tôi chỉ thấy trông-mong
là đẹp!
#
ánh đèn ửng vàng má đêm
gió kẻ viền môi bóng tối
mắt tình buồn
trong chân dung bay
#
bay lên
bay lên cánh cung
thịt da không kẽ hở
tôi thấy rồi
những lằn gân bỡ ngỡ
êm ru đường bay
máu chảy
tên người
#
xuân mơ hồ vén màn sương quá khứ
ký ức vãng lai qua những nách gai đời
hồn tôi mây trắng
#
trong tôi đang là mùa đông
rũ đâm nhánh cành trơ lá
có cánh chim vụt qua
rồi mất hút nơi lùm cây lạ
đánh rơi tiếng hót muôn trùng
#
trong nổi trôi những phận người lận đận
tôi thấy tôi lách nhánh phao đời
tình giăng lưới trong mắt mùa ẩn nhẫn
mênh mông ân cần
sóng gió ôm tôi
#
tôi lạc đà tôi qua sa mạc
gió nắng cười, hỏi:
có vui không?
thinh lặng chờ mong
mắt môi khép lại
hôn mê nắng gió nồng nàn
hồn tôi tung cát trắng hân hoan
#
hãy cuốn tôi vào mơ
theo đền đài sụp đổ
hãy vùi tôi trong Thơ
không cần tên bia mộ
HDP
LOẠN KHÚC 1
#
dòng sông lột da rút sâu qua hoài niệm
bỏ lại trong tôi mặt nước lặng buồn
tôi chôn chân bên bờ như cây thu đứng gió
muốn trút một lần cho hết lá trăm năm
#
buồn-vui như trái chín
vữa trong hồn
ta lên men giữa mùa thinh lặng
mời nhau đêm nay
ngây ngất giọt đời...
#
đêm ấy, tôi mở tung những gì chưa nhìn thấy
sáng hôm sau, tôi lại mở tung những gì tôi đã thấy
bình minh bắt đầu bằng những tia nắng
rất khác nhau...
#
người ko xa lạ người
sao ta xa lạ ta?
này em,
cắt lát ước mơ
chia nhau!
lưỡi dao khát vọng
bã bời xưa sau...
#
mặt trời đi qua
vòng gai xiết lại
ta hôn nhau
cơn mơ tứa máu...
#
hỡi những linh hồn cô độc
về đây cùng tôi
trắc ẩn mộng đời!
và những cơn mơ xa khơi
cứ đánh đắm tôi
phía trời hư ảo!
#
cuối cùng
cơn mưa tháng 7
là nước mắt buông rơi trên sông yêu muộn tàn
cánh quỳnh đêm trôi hoang
nhà anh - nhà em
sóng vàng cuốn lối
#
tử thi trôi trên sông
hồn về đâu về đâu
dòng sông trôi bao lâu
xác thân ai nhiệm màu
#
chôn hết vào em những giấc mơ của anh
ngày sau nấm mồ này đẹp lắm
khoảnh đất hoang mang mọc nhiều gai mắc cỡ
co ro em nằm
lỡ hẹn trăm năm...
#
có vì sao đã bứt khỏi lòng đêm
rủ gọi nỗi buồn trong tôi dứt rễ
mưa buông những đường bay kẽm gai
tuốt càn ngực nhớ
trên vũng máu dại khờ
tôi quỳ đợi sao rơi...
#
tiếng đàn ma mị ép gân hồn bứt máu
tưới thẫm hoàng hôn
đêm đỏ tràn cửa mộng...
#
em trên thân anh
nghê thường vũ khúc
chối bỏ xiêm y
thánh thần phủ phục
#
em vẫn thường hôn lên đôi mắt anh
trong ân cần giấc ngủ
vuốt mắt anh nhiều lần
cho nâng niu quen dần bờ-mi-khép-lại
ngày anh xa mãi
một ngày mai đã rớt lại đêm này
#
mở ra đi rồi anh sẽ thấy
một hồn người nơi ấy vỡ đôi
em đã mang cẩn vào da thịt
thơm ngọt linh lan đôi nấc thang trời
#
cánh Thơ hồn nhiên rũ buồn trên môi thánh giá
ngày tôi dở chết
nóc chuông chao dao
trong mưa chiều những câu kinh chấp chới...
#
mỗi một lần trở về là mỗi một lần chông chênh
đời nối đời mỏi mệt
đi trong sáng lóa hồn nhau
bằng đôi chân đã ướm vừa bóng tối
#
nằm chết lặng cùng hoàng hôn bên cửa sổ
tôi ngỡ đời mình đã bốc hơi theo nắng
nhớ đêm qua vành môi ai trăng
lướt thả trên thân tôi những chiếc hôn lưỡi liềm
tình rung sóng máu
vỗ về bờ bến thủy tinh
tôi vàng hơn trăng
vàng lên bình minh cơn say đắng
chiều nay tôi vàng cát bờ phẳng lặng
hoàng hôn chôn vào một mặt trời hấp hối
#
đừng hỏi vì sao em yêu anh
khi ta đã biết yêu những nỗi đau đời mình
anh không thấy sao
người xa người
- tưởng như đêm nào mặt trời cũng mọc...
đừng hỏi vì sao em không xa anh!
#
ném vào nhau thêm vài vốc cát
anh sẽ thấy hoang vu sa mạc
có đoạn đường phải qua - bước chân tự sát
bởi những ngã rẽ yêu thương
đừng ngồi đó nơi hành lang ký ức
ôm dấu chân nào quyện khói
mong ngóng nhau về trong mắt môi xa...
người lữ hành không dám băng sa mạc
còn chán chường nào hơn
ta một đời cứ ái ngại ta?
#
cong trút mịn màng tràn da ánh sáng
cháy lõa mê bóng lửa ẩn tàng
nghiêng ngọn mắt Tình Yêu nhảy múa
đôi vết bỏng-lòa vụt nhận ra nhau
#
đổ lên mùa trăng chết
bóng em nghiêng giáo đường
câu Thơ quỳ thắp hương
dậy thơm hồn thập giá
#
chỉ có gió,
tiếng chim,
và tiếng sói
- đêm thanh âm mặc khúc chưa trầm
chỉ có sói,
tiếng chim,
và chút gió
- ta phiêu du trên đôi cánh âm thầm
#
rồi cũng có một ngày em không nghe thấy
mưa rơi êm ru trong đêm
anh lách mình vào em
lặng câm nỗi niềm kẻ trộm
rồi cũng có một đêm em không nhìn thấy
giọt mưa vỡ ra anh của những ngày cuồng mây thương nhớ
đêm màu gì em ơi
mà đời mây xanh xám một màu mưa
em màu gì em ơi
mà hồn anh trong suốt một màu xưa
#
ai một chiều bối rối khi chạm ngõ mùa thu
muốn úp mặt mình lên gió tình lãng mạn
cơn đau đời mê man thuở nọ
dậy gió lung bay vũ khúc hoang đàng
ảo vọng niềm đau - lưỡi dao lút cán
mở một mùa thu trống hoác xa mù
đêm mở mắt hồn ta ngất lịm
ai bung vuốt sầu bấu mặt thiên thu
HDP
#
dòng sông lột da rút sâu qua hoài niệm
bỏ lại trong tôi mặt nước lặng buồn
tôi chôn chân bên bờ như cây thu đứng gió
muốn trút một lần cho hết lá trăm năm
#
buồn-vui như trái chín
vữa trong hồn
ta lên men giữa mùa thinh lặng
mời nhau đêm nay
ngây ngất giọt đời...
#
đêm ấy, tôi mở tung những gì chưa nhìn thấy
sáng hôm sau, tôi lại mở tung những gì tôi đã thấy
bình minh bắt đầu bằng những tia nắng
rất khác nhau...
#
người ko xa lạ người
sao ta xa lạ ta?
này em,
cắt lát ước mơ
chia nhau!
lưỡi dao khát vọng
bã bời xưa sau...
#
mặt trời đi qua
vòng gai xiết lại
ta hôn nhau
cơn mơ tứa máu...
#
hỡi những linh hồn cô độc
về đây cùng tôi
trắc ẩn mộng đời!
và những cơn mơ xa khơi
cứ đánh đắm tôi
phía trời hư ảo!
#
cuối cùng
cơn mưa tháng 7
là nước mắt buông rơi trên sông yêu muộn tàn
cánh quỳnh đêm trôi hoang
nhà anh - nhà em
sóng vàng cuốn lối
#
tử thi trôi trên sông
hồn về đâu về đâu
dòng sông trôi bao lâu
xác thân ai nhiệm màu
#
chôn hết vào em những giấc mơ của anh
ngày sau nấm mồ này đẹp lắm
khoảnh đất hoang mang mọc nhiều gai mắc cỡ
co ro em nằm
lỡ hẹn trăm năm...
#
có vì sao đã bứt khỏi lòng đêm
rủ gọi nỗi buồn trong tôi dứt rễ
mưa buông những đường bay kẽm gai
tuốt càn ngực nhớ
trên vũng máu dại khờ
tôi quỳ đợi sao rơi...
#
tiếng đàn ma mị ép gân hồn bứt máu
tưới thẫm hoàng hôn
đêm đỏ tràn cửa mộng...
#
em trên thân anh
nghê thường vũ khúc
chối bỏ xiêm y
thánh thần phủ phục
#
em vẫn thường hôn lên đôi mắt anh
trong ân cần giấc ngủ
vuốt mắt anh nhiều lần
cho nâng niu quen dần bờ-mi-khép-lại
ngày anh xa mãi
một ngày mai đã rớt lại đêm này
#
mở ra đi rồi anh sẽ thấy
một hồn người nơi ấy vỡ đôi
em đã mang cẩn vào da thịt
thơm ngọt linh lan đôi nấc thang trời
#
cánh Thơ hồn nhiên rũ buồn trên môi thánh giá
ngày tôi dở chết
nóc chuông chao dao
trong mưa chiều những câu kinh chấp chới...
#
mỗi một lần trở về là mỗi một lần chông chênh
đời nối đời mỏi mệt
đi trong sáng lóa hồn nhau
bằng đôi chân đã ướm vừa bóng tối
#
nằm chết lặng cùng hoàng hôn bên cửa sổ
tôi ngỡ đời mình đã bốc hơi theo nắng
nhớ đêm qua vành môi ai trăng
lướt thả trên thân tôi những chiếc hôn lưỡi liềm
tình rung sóng máu
vỗ về bờ bến thủy tinh
tôi vàng hơn trăng
vàng lên bình minh cơn say đắng
chiều nay tôi vàng cát bờ phẳng lặng
hoàng hôn chôn vào một mặt trời hấp hối
#
đừng hỏi vì sao em yêu anh
khi ta đã biết yêu những nỗi đau đời mình
anh không thấy sao
người xa người
- tưởng như đêm nào mặt trời cũng mọc...
đừng hỏi vì sao em không xa anh!
#
ném vào nhau thêm vài vốc cát
anh sẽ thấy hoang vu sa mạc
có đoạn đường phải qua - bước chân tự sát
bởi những ngã rẽ yêu thương
đừng ngồi đó nơi hành lang ký ức
ôm dấu chân nào quyện khói
mong ngóng nhau về trong mắt môi xa...
người lữ hành không dám băng sa mạc
còn chán chường nào hơn
ta một đời cứ ái ngại ta?
#
cong trút mịn màng tràn da ánh sáng
cháy lõa mê bóng lửa ẩn tàng
nghiêng ngọn mắt Tình Yêu nhảy múa
đôi vết bỏng-lòa vụt nhận ra nhau
#
đổ lên mùa trăng chết
bóng em nghiêng giáo đường
câu Thơ quỳ thắp hương
dậy thơm hồn thập giá
#
chỉ có gió,
tiếng chim,
và tiếng sói
- đêm thanh âm mặc khúc chưa trầm
chỉ có sói,
tiếng chim,
và chút gió
- ta phiêu du trên đôi cánh âm thầm
#
rồi cũng có một ngày em không nghe thấy
mưa rơi êm ru trong đêm
anh lách mình vào em
lặng câm nỗi niềm kẻ trộm
rồi cũng có một đêm em không nhìn thấy
giọt mưa vỡ ra anh của những ngày cuồng mây thương nhớ
đêm màu gì em ơi
mà đời mây xanh xám một màu mưa
em màu gì em ơi
mà hồn anh trong suốt một màu xưa
#
ai một chiều bối rối khi chạm ngõ mùa thu
muốn úp mặt mình lên gió tình lãng mạn
cơn đau đời mê man thuở nọ
dậy gió lung bay vũ khúc hoang đàng
ảo vọng niềm đau - lưỡi dao lút cán
mở một mùa thu trống hoác xa mù
đêm mở mắt hồn ta ngất lịm
ai bung vuốt sầu bấu mặt thiên thu
HDP
KÝ ỨC SÓNG
ký ức xóa trắng
từng ngày
nơi này những cuộc đời chìm sâu bóng tối
ôi cánh dơi mòn mỏi
chỉ còn nỗi buồn bấu víu móng đêm
dìu tôi bay khắp trời tuyệt vọng
treo ngược tôi vào lòng đêm trống rỗng
Thơ - lối thoát xa mù
chập chờn giấc ngủ nụ cười vuông
ai cười buồn như đất mẹ
tôi tròn xoe bóng trẻ
đêm mưa non
có phải anh đang cười nơi ấy
sao tôi nghe trong lòng đêm gợn gào biển khóc?
Thơ tôi như gió triều khơi
lưu vong trên đầu con sóng
bất lực khi không thể chạm được vào mình để vỡ
đêm tôi úp đầu trên những lóng tay đau
bình yên ngả sóng
tôi nghiêng tay
trùng trùng biển động
HDP
ký ức xóa trắng
từng ngày
nơi này những cuộc đời chìm sâu bóng tối
ôi cánh dơi mòn mỏi
chỉ còn nỗi buồn bấu víu móng đêm
dìu tôi bay khắp trời tuyệt vọng
treo ngược tôi vào lòng đêm trống rỗng
Thơ - lối thoát xa mù
chập chờn giấc ngủ nụ cười vuông
ai cười buồn như đất mẹ
tôi tròn xoe bóng trẻ
đêm mưa non
có phải anh đang cười nơi ấy
sao tôi nghe trong lòng đêm gợn gào biển khóc?
Thơ tôi như gió triều khơi
lưu vong trên đầu con sóng
bất lực khi không thể chạm được vào mình để vỡ
đêm tôi úp đầu trên những lóng tay đau
bình yên ngả sóng
tôi nghiêng tay
trùng trùng biển động
HDP
THÁNG 4
không có lời nguyện cầu nào trên gác chuông
- tôi đã trèo lên đó
chỉ có tiếng con người
thánh thót giọng chim muông
lò cò trong giấc mơ tôi
con chim sẻ què chân bên thềm nắng
cái nắng chói chang
cái nắng võ vàng
tháng 4
mặt trời mù
nhiều giấc mộng khập khiễng
lang thang
chẳng thể nói lên được điều gì
câu Thơ chống gậy lần từng bước tối
chẳng thể có riêng một điều gì
Golgotha
đồi gió đỏ bầm
cơn mơ chống tội...
HDP
không có lời nguyện cầu nào trên gác chuông
- tôi đã trèo lên đó
chỉ có tiếng con người
thánh thót giọng chim muông
lò cò trong giấc mơ tôi
con chim sẻ què chân bên thềm nắng
cái nắng chói chang
cái nắng võ vàng
tháng 4
mặt trời mù
nhiều giấc mộng khập khiễng
lang thang
chẳng thể nói lên được điều gì
câu Thơ chống gậy lần từng bước tối
chẳng thể có riêng một điều gì
Golgotha
đồi gió đỏ bầm
cơn mơ chống tội...
HDP
Nhạc Vĩnh Điện
VỠ
trăng đang vỡ trên ngọn đồi ký ức
bóng tim tôi vướng nhánh giao mùa
tiếng hát ai vỡ tràn đêm đắng
tôi vỡ vô vàn trong ánh trăng xanh
cơn mưa bất ngờ ôm lòng đêm phủ dụ
trút sâu vào tôi muôn giọt kinh cầu
như đang bắt đầu không tin vào định mệnh
tôi ôm mưa trái phá băng xuyên vùng lặng im
lấn tìm đất chết
hồn ngựa non mấy mùa giông bão
hí lộng thơ ngây
đêm buồn nhớ vòm trời nắng trong màu sữa mẹ
tôi nghe tôi vỡ trên ngọn đồi ký ức
tiếng vó rụng rời theo mưa
HDP
VÀ EM, VÀ TRĂNG, VÀ TÔI
Biết viết gì đây
hồn cỏ cây đang ngủ vùi trong gió
Tôi muốn trải chiếu lên trời
nằm ngó bóng tôi
rơi
Và em
và trăng
và tôi
ôm Thơ trôi trên dòng sông Thánh Giá
Nơi tận cùng đắm đuối
- nơi bắt đầu hoang mang
Tôi chạm vào tôi vang tiếng lòng thăm thẳm
Đêm căng tôi lên như những sợi dây đàn
Dường như em đang co ro ngồi đâu đó
ngắm nhìn những ngón tơ buông
mịn trời mơ ước
Tôi muốn gọi em về theo bóng tối
tĩnh mịch dòng sông đêm
Em cong mình cầu vồng lên cổ tích
Tôi - vầng trăng
bơi trong mông lung...
HDP
Nhạc Vĩnh Điện
BUÔNG
chiều ơi chiều cứ mềm như thế
ngọn gió nào bung bay
cô em sơn nữ tóc có kịp dài?
tắt dùm tôi tiếng ve đầu hè đổ lửa
Ban Mê nằm im nghe
hồn ai lung rơi qua những ngón tay thừa
em ơi em cứ gầy như thế
chớp mắt gió bể mưa nguồn
tình buông
câu Thơ tôi cứ dài lận đận
Ban Mê bỏ buồn cho gió qua truông...
HDP
MẶT TRỜI HƯ ẢO
(cho Tuyết Chi)
mặt trời chẳng chịu lặn hướng Đông
và em,
cứ buồn như thế
đêm sút bản lề
Tây phương anh
tay em với tìm ảo ảnh
chạm chai vodka
thủy tinh gõ vào thịt da
vỡ âm buồn chếnh choáng
mông lung ngón tình dậy men
ngát ngời hương đau quấn quyện
bình minh trinh nguyên
chấp chới cõi bờ hư ảo
em
- mặt trời
mọc nắng phương Tây
HDP
VẾT CHÀM TRÊN LƯNG GIÓ
muốn nói gì đó với đêm
bất chợt vầng trăng lấp ló
tôi - bóng chàm
mờ câm trên lưng gió
lọt vào lặng im...
biết nói gì với đêm
trong muôn trùng sục sôi
nhớ thương tốc lòng cuộn sóng
trong xiết cuồng mênh mông
một đời tôi ngốn bão
bóng tôi nhìn tôi ngậm miệng
ú ớ gì đó với đêm
dưới ánh trăng thanh
tôi bỗng thấy vết mờ trên lưng gió
rõ nét hình thù
một lưỡi tên xanh
HDP
DẤU NẮNG
Người đàn bà gánh những giấc mơ hiền ngoan cổ tích
đi qua tôi
gọi mời đánh đổi
Tôi đâu có tiền để mua
cũng chẳng có gì đổi trao
ngoài khối buồn oằn vai lả bước
Người đàn bà loay hoay cứ đứng hoài phía trước
Tôi bật cười xấc xược
"Giấc mơ bà đáng giá bao nhiêu?
- Bán thiếu? Biếu không?"
Tung tăng trời hồng,
người đàn bà vội vàng
trút gánh
Tôi nhặt nhạnh giấc mơ người như nhặt nắng cho đêm
- những giấc mơ hiền ngoan miên man lòng tôi cổ tích
- những giấc mơ rực ngời dòng sông đêm tĩnh mịch
Tôi ôm hết vào người,
lặng lẽ chất nỗi buồn
vác cuộc-ra-đi
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc
tôi thấy trên ngực mình đầy dấu nắng...
Ai trao ?
HDP
BÀN TAY ẢO ẢNH
đêm nàng chặt đứt bàn tay
bờ tường rêu phún máu
có một linh hồn đã thắt cổ trên cao
nơi khoảng trời ấy
nhiều lần tôi đã thấy
những ngón tay đàn bà vờn trong rêu mướt máu
gạch đá lao xao đúc gợn muôn âm trào
trước mắt tôi
tường vôi dựng sóng
tôi không thể nhớ đêm đó đêm nào
và người đàn bà rồi đã bỏ đi đâu
bàn tay rêu run mãi ngón sầu
nhễu tràn tôi cơn mộng máu
những ngón tay xanh cứ đỏ chìm ảnh ảo
người đàn bà biền biệt ra đi
trong tôi còn gì?
tôi còn thấy gì
ngoài bức tường dựng sóng hư vô
kể từ đêm linh hồn tôi thắt cổ?
bàn tay nàng bỏ lại
rưới máu bờ rêu đau
những ngón tay lửa đùa
bùng tôi lên
ngọn
sống-còn-ảo-ảnh
HDP
CHIỀU THỨ 7
bỗng dưng tôi bắt đầu lao đao những buổi chiều thứ 7…
chiều thứ 7, tôi và kim đồng hồ giẫm lên nhau
phin cà phê nhỏ những giọt không màu
tôi - loài máu trắng
chiều thứ 7, trăng lên trong tôi
lạnh tràn ảo giác chia lìa mất mát
ngày còn chưa tắt
sao tôi đêm?
chiều thứ 7, tôi cuồng im chờ đợi
chuyến xe thổ mộ chở bóng tối qua hồn
không có hoàng hôn - chỉ có những vùi chôn
thẳng dìm
ngột tối
trong rối gào vó câu tức gió
ngày còn chưa tàn
sao đêm mê?
khóe mắt tôi ứa trào những giọt nước màu tro
cho Tình Yêu
thứ 7 nào cũng vẽ lên gương mặt chiều-hư-không-tôi
dấu Thánh
chiều nay thứ 7,
tôi muốn vẽ mình trên dấu-xám-lung-linh
chiều nay thứ 7,
bỏ tôi ngồi một mình
- chuyến xe thổ mộ đã băng ngang hồn
chở Tình Yêu đi lễ
bỗng dưng tôi bắt đầu lao xao những buổi chiều thứ 7…
HDP
NỖI NHỚ
trong đêm lạc loài nỗi buồn sinh đôi
tôi nhoài lên bóng tôi
lả mệt
thèm một vòng tay ôm lấy tôi từ những vỡ đôi
ngày qua - hôm nay
dẫu vòng tay không ôm nổi ngày mai
ngày mai - con sóng
mông mênh vô chừng
lòng tôi - biển đen
dạt trôi vùi lấp
tôi muốn ra đi không để lại gì
đời đã thừa bi lụy
có nỗi nhớ vùi chôn muôn nỗi nhớ
tôi ôm tôi run nhớ tiếng kinh cầu
hôm nay - ngày mai
trong ngóng chờ những vòng tay đổ gãy
tôi với bóng đời
sinh đôi
HDP
ĐÔI MẮT EM
(với CD)
Ánh mắt em như sóng mơ hồ
Tôi triều lên
trên dòng sông tuyệt vọng
Với đôi mắt ấy
làm sao em thấy
em buồn hơn tôi?
Trong đôi mắt ấy
tôi thấy tôi
như dòng sông trôi trên sa mạc
Đôi mắt em biết hát
ngàn điệu ru thất lạc
Tôi muốn là vách đá
nguyên sơ vọng về...
Em hát ru em
HDP / SG 10.08.2014
CỎ DẠI
(cho Cỏ Dại thân yêu)
Em đến từ hoang vu
hay từ cánh đồng tuổi thơ ngạt ngào hương cỏ ?
Đêm qua giấc mơ tôi bạt gió
Thấy em lăn vùi trong sóng cỏ vô ưu
Xuyên màn đêm tôi đi giữa trời sương
Nghe cỏ thở mà lòng xa ngai ngái
Rượu còn trên tay phố chưa say đã khóc
Sao không thể trở về nơi đã bỏ ra đi ?
Cánh thiên di một ngày đã mỏi
Cỏ thở trong mơ
Cỏ thở trong Thơ
Cỏ thở dại khờ
Tôi cứ ngỡ nhịp thở em từ ngàn xưa vọng lại
khi chúng mình vướng tội-tổ-tông
Thở đi
cho vỡ tràn mênh mông
lở bồi thương yêu đồng bóng
Em có buồn không
làm sao chúng ta chối bỏ được nguồn cội ?
Tôi không còn muốn bay giữa trời đêm vô tội
để mỗi sớm mai lại ngồi lý giải giấc mơ
trên đôi cánh xơ rã dại khờ
Tôi muốn hóa vần Thơ
đáp hết lên em những hồn nhiên một thuở
Rồi dại dần...
dại dần...
Tôi dại dần trong cỏ hoang vu
Cánh đồng tuổi thơ mịt mù gió hú
HDP
VÔ CÙNG
là tình anh dịu dàng
khi đêm thả những lời nguyện cầu mơn man nếp tóc
nụ hôn xa
- chiếc nơ gió cài lên tuổi hồng
đêm Thánh vô cùng
vô cùng giấc em an miên
là bình yên ngún cháy
ký ức huyền băng
nụ hôn đẫm nước
em ướt tràn lửa lạnh long lanh
con đường dạ quang
- hồng ân bóng tối
người đàn ông dùng lửa thắp gió
đêm Thánh vô cùng
vô cùng bước anh
là trắng ấm mùa yêu
dòng sông bay
con thuyền ủ gió
Ngôi Lời chờ đợi
tròng trành cánh buồm vực sâu
điên mơ căng tình trên môi Chúa
đêm Thánh vô cùng
vô cùng ước vọng câm
là con đường huyền băng
Tình Yêu khởi xuyên tháng ngày vành đai giấc lặng
là ký ức trở gió lộn về
trên thân người
câu kinh chới với
là muôn đêm Thánh vô cùng
vô cùng
vô cùng
vô cùng...
khi ta yêu nhau
HDP
https://www.youtube.com/watch?v=mlm0279uPII&feature=youtu.be
THẢ
thả vài giọt tình xoay mòn mênh mông
thấy đời trôi trắng
giấu một mặt trời trong võng mạc
mắt tôi hỏa châu chiều tắt nắng yêu người
tôi thả tôi theo vạn tiếng cười
điệp khúc chới với trên dòng sông ráp bóng
vong thân xới lấp đáy hồn sỏi cuội
mất dấu ra đi từ ngày không tuổi
đôi mắt tôi biết ướt lần đầu
khi khóc chào hoang vu
thả trôi tháng ngày trên dòng sông mỏi
tình mềm khói sóng
ngón thời gian vướng bờ hư mộng
chập chùng lau trắng níu khúc à ơi
"ngày tôi trở lại...
có còn tôi không?"
HDP
TIẾNG ĐÀN VÀ VẦNG-TRĂNG-BÓNG-THÚ
"Trăng muôn đời võ vàng rải sáng những âm ru
phủ mịn hồn ta đổ nát
Ta suốt đời đi lạc giữa mông lung khôn cùng
dưới vầng trăng bao dung"
rơi theo tiếng đàn
ngày gió lạc
câu kinh ngửa hồn níu với
rời tay cho những cơn mơ nhập nhòa úp mặt
trong ta bóng thú mịt mù
đêm cuồng nộ băng mưa
dội lên cánh rừng đẫm màu trăng huyết
trinh tiết tuổi trẻ hay nước màu của cành lá chết
ta thấy những vết thương giam cầm
đêm rỉ giấc lộng cuồng thức dậy
con thú băng rừng chạy trốn
câu kinh buông theo mưa
âm buồn cứa cổ
cánh rừng đổ bung tiếng đàn vuốt thú
rạch xé bóng trăng vấy máu
nhỏ lên nhau những giọt giam cầm
ta ơi muôn đời
con thú bị thương tìm về trong vọng tưởng
mường tượng bóng mình riết róng tru trăng...
HDP
NGƯỜI NẰM BÊN TÔI
Người nằm bên tôi buồn như bóng tối
trong ngác ngơ dội giấc lạc loài
tôi bình yên như vầng dương mới mọc
không dám hôn Người... sợ chạm dấu ăn năn
Người nằm bên tôi đẹp tựa mùa trăng
ảo ảnh vỡ tan tháng ngày cầm cự
ôm lặng im nghe tim mình tình tự
tôi không dám ôm Người... nhịp thở quá mông lung
Người nằm bên tôi giấc mượt êm nhung
nét mặt thánh trầm trầm luân dã khúc
tôi nằm bên Người buồn nghiêng thập giá
muốn đóng Người vào nền nã hư hao
Người nằm bên tôi
Người nằm bên tôi
Người nằm bên tôi...
HDP
NGHE MƯA
nằm nghe mưa thả lời trăn trối
lắng lòng, nghe anh!
đừng để mong manh tràn qua cửa sổ
làm ồn thêm phút chia tan
chớm Thu về trên gót gió mênh mang
mây gói tình vào cơn mưa cuối
anh thấy gì trong mắt em buồn tủi
có chút mùa yên vui?
mưa từ trời muôn đời tìm về đất
- ta tìm nhau
Sài Gòn nỗi nhớ giăng mây
em giấu mưa đầy mắt
muốn thấy anh cười trong từng niềm vui góp nhặt
như cầu vồng xuất hiện sau mưa
từ muôn tia nắng mới
em sẽ bơi, bơi qua chờ đợi
Sài Gòn những ngày mưa bơi trong em
trào dâng sóng nhớ
em muốn ôm mưa lặn chìm vào đất
băng rơi qua trời để nắng cho anh
cầu vồng lên từ đôi mắt tạnh
HDP
TRONG ĐÊM TÔI BẬT CHÁY
ôi những ngón tay ứa mềm da thịt
tôi vuốt tôi nghe đêm rất nồng nàn
cơn-xác-thân hun hút muộn màng
hồn sắp sáng nơi chân đời vỡ rạn
trôi về đâu cho hết những vội vàng
tôi thả tay khoảng trời chật chội
ước mơ thoát bay
mang sứ điệp linh hồn tôi xa mãi
nỗi yêu nào còn níu lại?
ánh sáng khôn cùng nơi ấy nỗi đau chung
tôi vẫn yêu trên tháng ngày vỡ vụn
hàn gắn mình bằng nước mắt
tôi sát trùng vết thương trong bật lửa nụ cười
tôi bật tôi cháy đêm nay
ôi xác thân nóng mềm hơn sáp nến
HDP
TRĂNG
giật mình thức giấc
sau cơn say nôn mửa
tôi ngước nhìn trời đêm
ngơ ngẩn tìm mình
tôi không nhìn
thấy gì ngoài
trăng
trăng đêm nay tròn quá
sao nó có thể tròn
đến vậy
hay tôi đang lấp đầy?
tôi chưa hề thích trăng
dẫu yêu đêm vô cùng tận
trăng trong tôi
là phức cảm
rối loạn
ớn lạnh nỗi xáo
trộn mông lung
gói đầy vụn vỡ
tôi chưa bao giờ thích những
đường viền nổi
trên mịt mù
trăng luôn là như thế
lạnh hơn ảo ảnh
lộ ngoài ảo ảnh
vỏ bọc ảo ảnh!
thức dậy giữa đêm sau cơn say trống rỗng
tìm mình
tôi tan biến
chỉ còn trơ lại trong đêm đôi mắt
đầy trăng
tôi không thấy
gì ngoài trăng
bất giác cực thèm
cảm giác vỡ
tan trút chảy
tôi thèm xé trăng
tuôn tràn ảo ảnh
HDP
LÃNG QUÊN
“Em giấu gì nơi ấy? Trái phá?
Không, rượu!
Sao thế?
Ướt, kích thích, rất nóng và sẽ làm anh say!
Em muốn gì đêm nay?
Anh rót rượu!
Vào đâu?
Nơi anh có thể chứa đựng!”
Tôi đã đối thoại cùng lãng quên
đêm cuối tháng 3 oi nồng như thế
Nỗi buồn dịu dàng kéo lụa lê thê
mon men rập rình phủ lên ngày tháng mới
Tôi đâu phải chiếc kén treo cao hoài niệm
trên nóc đời hồn nhiên vọng tưởng
Tôi đâu phải giọt sương
kết tinh sau đêm chỉ có đất trời mới biết
Tôi đến từ khốc liệt
- nơi cội nguồn nước mắt
chối từ mọi lãng quên
Tôi quên tôi
Tháng 3 làm ơn nhớ hộ!
HDP
GIỚI HẠN
tôi vẽ Tình Yêu bằng ý
thức compa
giới hạn
khát vọng tròn
tôi cắm ý thức vào tim
mình
kẹt cứng
lún sâu
tôi trong tôi
đỏ tươi vòng máu
lênh loang
giới hạn
định mệnh không tròn
HDP
CỨ MƯA LÊN ĐI!
nói gì đi mưa ơi
sao buông buồn đến thế?
đêm ngủ mê trên ánh nước ê chề
tôi thức trông tôi
có chút gì lấp loáng ngời lên mắt
mắt tôi cười hay khói thuốc đang cay?
nói gì đi mưa ơi
sao buông buồn đến thế?
nói gì đi tôi ơi
tình giờ như thảm lá
tôi cứ mưa lên đi!
tôi nghe thấy gì trong mịt mù cô độc
tiếng cháy lửa thù hay tiếng chim gù khát vọng?
chẳng có gì trống rỗng
- tôi còn đầy trong tôi
trái tim tôi đầy máu
như mưa đang đầy trời và đêm đang đầy đất
đầy vào nhau
đầy lên nhau
tôi đầy bao khát khao
lòng tôi như thảm lá
anh cứ mưa lên đi!
HDP
Thơ Hà Duy Phương
Nhạc Vĩnh Điện
TẠ TỪ
Muốn viết cho anh...
điều gì đó trong em
không rõ
Chẳng có cơn mơ nào đi ngang đây!
Nụ hôn trong giấc Thơ đêm ấy
trầm nhiên như cỏ cây
vờn qua da gió
Em muốn hát ru anh
cho một lần cảm ơn nụ hôn bình yên đó
Đôi ta đã cùng say
giấc mộng không ngục tù
Em muốn viết cho anh
Em muốn hát ru anh
đến cuối cùng hơi thở
Có những giấc mơ
và nhiều nụ hôn rất khác
Mà đời mình
đâu có khác gì nhau!
Muốn viết cho anh...
điều gì đó trong em
chưa rõ
Ta đang như cỏ cây
rũ chìm trong biển gió
HDP
GÓC CHẾT
mặt trời đã ngủ quên trên thảm mùa đầy ánh sao chơi vơi
lung linh rơi theo ngàn gió
hóa rừng nấm diệu kỳ thơm ấm giấc mơ em
mặt trời ngủ quên cho muôn đêm thức dậy
thức mãi vào nhau bóng sáng dịu dàng
có những rời xa vẽ vào đời nhau bức tranh luân lạc
chợt anh
- nhát phác thảo xưa sau điểm xuyết nồng nàn
quét lên em trùng trùng cơn khát
đêm đeo lục lạc
gam sắc hoan ca
mặt trời ngủ quên trên chân em nhón qua vọng tưởng
con đường phía trái
bàn chân phải
em bước đi lệch góc xuân thì
mặt trời ngủ quên
mặt trời ngủ quên cho nụ đêm vô ưu trườn hé trên chồi ngực em
sắc hoa cồn lên vú nắng
ôi trắng trong người đàn bà chưa bao giờ lắng cặn
uất căm điều-chưa-tới
bừng lửa đêm yêu
em bóp cổ mặt trời
cưỡng bức lãng quên
HDP
NỨT
tựa hạt mầm mong manh nứt vỏ
liệu ước mơ có chịu nỗi bão giông?
nhiều lần chiêm bao ta thấy em cong người hóa bướm
bay đi...
như con tằm cuộn mình trong kén
em cuộn mình tử thủ niềm đau
nỗi nhớ xôn xao hoàng hôn róc gió
bật buồn đổ dốc hoang mang
ôi mịn màng giấc lang thang loài bướm
đêm ta miệt mài rắc phấn hoa
có những ngọn nguồn chìm sâu
cho đêm hoài non khởi đầu mạch nắng
buông xuôi mùa vàng
ngày lá rơi ngang
ôi đốm lân tinh nơi hang em tăm tối
ta - viên bi thần thoại
lăn ướt mê sâu
trôi tuột về đâu thời gian nứt vỏ
mong manh ký ức nảy mầm
bình minh đâm cánh
em nứt kén
bay đi...
HDP
TUỘT HUYẾT ÁP
trong cơn chóng mặt buồn
nôn khó thở
tôi không dám mở mắt ra
bởi lập tức choáng váng
cứ thế nằm thiêm thiếp
tôi nhắm nghiền mắt
cố hít thật sâu
tối...
từ trong tối
rất tối
người con gái vén đêm bước
vào phòng tắm
tiếng nước vòi sen nghe
như tiếng chuông phục sinh leng keng trong lồng ngực
tôi thở dốc
không có ngọn nến nào
soi rọi
để có được khoảng-sáng-tối-cần-thiết
cho đường cong em
tối
rất tối
dường như em đẹp
cảm giác trước cái đẹp
chưa bao giờ thôi cuốn hút tôi
nhất là những gì tôi không
nhìn thấy
em vùi tôi trong bóng tối
nhiệm huyền
bất lực
nỗi khát khao ngắm nhìn
chừng như muốn bứt tung lồng ngực
nước vòi sen trên thân
em xối xả
tiếng chuông nện dập dồn
trong tôi như trái phá
mở mắt ra
tôi sẽ ói
mồ hôi tôi đầm đìa
thân em rũ rượt ướt
không có gì để lau khô
em gấp tôi lại nhẹ nhàng
mịn màng như lụa
cảm giác vén tôi
lên...
(Hà Nội 28/11/2013)
HDP
KHOẢNH-KHẮC-SAPPHO
Ở một con phố Sài Gòn
không buồn nhớ tên
ngước lên chỉ thấy toàn
dây điện
đen hơn ly cà phê sáng
nay
Tự dưng tôi muốn khóc
Cứ ngỡ đêm qua
lớp lớp sao băng đã chết
cháy giữa trời
Con bé vé số ghé đến gọi
mời
Tôi nhìn nó như nhìn một
nỗi sầu vạn cổ
"Chị ơi mua dùm em đi!"
"Chụp với chị tấm
hình rồi mua..."
Tôi khen em xinh đẹp dễ
thương
Tròn xoe mắt nhìn tôi
em cười khúc khích
Tôi không cần nhớ tên
con phố
Tôi chỉ cần con bé khó
quên tôi
Trong khoảnh khắc Sài
Gòn-tôi-dây điện
chắc em sao băng
đêm qua còn sống?
Tôi không buồn nhớ tên
con phố
Mà tôi buồn tiếc nhớ một
cái tên
tôi chưa kịp hỏi
Có bao giờ em tên
Sappho?
Sappho!!!
Sappho ơi Sappho!
Tên tôi là Khoảnh-Khắc...
HDP
SA MẠC HỒNG
khi những ngón tay rã rời
rủ nhau nằm ngoan trên mịn màng da em cát ấm
anh vẽ bình yên bằng ý
nghĩ
những ý nghĩ vờn trong
cát lặng
bùng dậy nở hoa
em rực lên sa mạc
hồng mê nắng
khi Tình Yêu như bóng
mây thả neo vào đêm vắng
những vì sao lóe sáng
ngôi lời
em hạnh phúc ngước cười
với Chúa
hồng ân như trái cấm địa
đàng
rơi trên bình yên sa mạc
HDP
ƯỚC MUỐN
"Anh muốn trần truồng nằm trên Thơ em!"
- Nỗi buồn hét vào đêm hờn dỗi
Tôi ôm Thơ lang thang
Suốt chiều dài giấc ngủ
trầm uất chưa tan
Biết làm sao bay lên trên đôi cánh của Thơ
Tôi đã trọn hao gầy
Lòng sầu như thân cây
mục dần từng thớ gỗ
Tôi vùi mình vào đêm
Mặc nỗi buồn hờn dỗi
Hồn tôi ngôi mộ tối
chôn sống yêu thương
"Em muốn trần truồng nằm trên thân anh!"
- Tôi nói với nỗi buồn
Thơ vừa chạy trốn
HDP
EM CHẲNG
NÓI GÌ VỚI MÙA XUÂN
Em đã nói gì với mùa Xuân
mà lũ hoa mồng gà trong vườn anh bắt đầu đỏng đảnh?
Se lạnh
cuối năm cũng làm bước
Xuân là lạ
Co ro
chút ngập ngừng
gió gói lời
yêu lưng lửng
Tựa chiếc kèn môi
thổi trước
khúc tình ca mùa Hạ
Anh đã nói gì với ngày qua
Đêm tương
tư
xót xa
bay trong trời tưởng nhớ
Sài Gòn đêm nào cũng là bỡ ngỡ
mỗi độ vào yêu?
Muốn gửi
cho anh chút ấm áp mùa Xuân
theo đường bay nghiêng của tuyết
Có tiếng nói thẳm sâu tận tuyệt
Mùa Xuân
bảo rằng
ta-đang-yêu-nhau...
HDP
CƠN BÃO XANH
Anh - cơn bão xanh
rớt trong mùa tôi tàn
bạo
Chao dao căn phòng tối
có tiếng rú gào vào
đổ nát
Tôi thoi thóp bấu cào
nỗi đau
Rất sáng xanh là tâm
hồn khỏa thân
đậu trên mắt bão
Tôi ngước nhìn nét
cong cớn lân tinh
của người đàn bà uất
linh mùa khai mãn
nhẹ bơi trong sóng bão...
HDP
NHỮNG CHUYẾN XE ĐỜI
(ghi trên chuyến xe đêm BM-SG, 02/2015)
nuốt cả con đường, bầu trời và những ngôi sao khuya
chuyến xe đời trĩu nặng
lòng đêm bội thực
lối gió đường mây
chẳng có gì ngoài những vòng quay
cho mặt đất gọi tên con đường
tôi nghe mùi hương của bụi
ngấm từ chiêm bao
chẳng có gì để gửi để trao
những chuyến xe từng hồi lên/xuống dốc
đời cứ vui như vầng trăng mới mọc
và con đường cứ nuốt bụi trăm năm
có những nẻo về xa ngái
chuyến xe tôi nuốt đêm tôi
âm thầm
HDP
DỐC TRƯA
(cho Tiên Phước)
ngồi nơi góc quán hình dung những nẻo đường tuổi thơ anh đã qua
tôi buồn nghiêng trưa - sông Tiên đứng gió
nỗi nhớ trùng dâng bạc ngời mắt sóng
mắt tôi hoa hay dòng sông chiêm bao?
mùa này sông gần cạn…
tôi về đây làm gì - tôi về đây tìm chi?
cảm xúc không bao giờ đủ đầy
dẫu ánh sáng Tình Yêu chưa từng thiếu
nếu chỉ để cho tôi đổ tràn họng đêm hư tưởng
giữa trời trưa nắng nỏ bước chân tôi như sương
trong suốt nắng
lung linh nắng
nơi dốc cầu Bình An tôi mải miết đi lên đi xuống
tôi chẳng biết tôi cứ đi như thế để làm gì
tôi đi loanh quanh - Giáo Đường bớt hiu quạnh?
tôi đi loanh quanh - Chúa nhìn thấy tôi cho rõ?
sao tôi yêu quá con dốc bình an này!
tôi về đây làm gì - sao ai cũng hỏi tôi câu đó?
ngồi nơi góc quán hình dung những nẻo đường tuổi thơ anh
trưa đổ nhào cơn đói
tôi buồn như ngọn lủi (*)
trong chảo dầu đang sôi…
HDP / TienPhuoc,13.04.2014
(*) lủi : một loại rau của núi rừng Trà My - Tiên Phước (Quảng Nam)
DẤU LẶNG BAN MÊ
Ban Mê trong trong ngày gió nhẹ
sớm mai hồng lên mí lá
mắt em xanh màu mắt nắng xa
cơn mưa lạc đàn rắc sợi long lanh
Quán Văn dịu êm dệt mềm nhung nhớ
trải vào lặng yên một chỗ ngồi bỏ lỡ
ly cafe buồn nghe gió thở hồn nhiên
"luôn luôn, anh luôn luôn lùi vào chiều hôm
về phía hoàng hôn xóa mờ những pho tượng"(*)
có nẻo đường thơm hương
gọi bước chân em dưới trời chiều phẳng lắng
có tình ai vấn vương
âm mê đời - dấu lặng
nụ hôn ta nửa vời căng gió
đêm Ban Mê đất nồng dấy đỏ
hương tình sâu hay hương môi nhau ?
Ban Mê ơi anh gửi hồn cho gió
theo dấu em về buông vó lặng thiên thu
tình ta lặng dấu mê mù
HDP
(*):
"Always, always you recede through the evenings
towards where the twilight goes erasing statues"
(We Have Lost Even - Pablo Neruda)
BAN MÊ CHIỀU GIẤU LỬA
Rừng hồn em cây đêm lá trắng
ngấm hương anh dịu buồn
Mưa giao mùa đan sợi ăn năn
Em đắp áo bình yên ngủ muộn
Sài Gòn chiều nay mưa tuôn
Em nhớ cơn mưa Ban Mê
dỗi hờn trưa anh không đến
Những hạt mưa sáp nến
nóng hổi miền phục sinh
Nhớ anh - câu kinh
tháp cánh hồn em sau cơn mưa hôm ấy
Chiều cao nguyên bay trên những vòng tay...
Rừng bão mây
mang em trôi hoang qua mùa con gái
Cây lá rũ màu đêm
hôn trầm mưa nước mắt
Anh đến bên em một chiều giấu lửa
Ôi cánh chim
tha lửa bay trong mưa...
Thân xác - trùng khơi
Rừng hồn - biển lửa
Quyện vào nhau cồn lên thắp sóng
Anh trong em cháy một mặt trời
Em thở dốc nghe hoàng hôn bật khóc
Môi mắt anh đổ òa lên ngực
Ta chìm vào cùng tận ngây trao...
Chiều Ban Mê lửa hồn chiêm bao
Đêm Sài Gòn rừng em trắng lá
HDP
HÃY
CÒN XANH
nơi
giới hạn thẳng đứng
con
cáo không với tới được chùm nho
nơi
giới hạn thẳng đứng
Tình
Yêu chín mọng
ta đã
không với tới
anh
lăn đùng hóa cáo
vân vê
tự kỷ:
hãy
còn xanh!
ánh
nhìn sắc lạnh
mắt
anh xanh màu xanh mắt cáo
em
thấy mình trong đấy
chín
rữa một chùm nho...
HDP
MÙA XUÂN GIÓ
(riêng R.)
Nụ tình nở hoa trên bờ môi gió
Ban Mê thơm hương cỏ địa đàng
Khúc dạo đầu Xuân là tình ai tha thiết
Ngang tầm mắt đời
gió mọc cánh trinh nguyên
Ai biết được đường bay của gió
khi gió-lặng ngồi trong tổ lá ngoan (*)
Anh biết được cành Xuân đêm hoang
trổ đóa mê mù
Vườn non gió hoàng hôn ướp mật
Em hồn nhiên ôm hôn anh như mây
Ban Mê đó vòng tay rất thật
Gió Xuân nồng nàn
cánh lửa hoàn nguyên
HDP
CHUYỆN
TÌNH
cứ như
con osin đi ở đợ cuộc tình
mùa
hạ bỏ đi đâu, trốn sang nhà thằng cha hàng xóm?
phượng
buồn mưa đêm đom đóm
hú gọi
ve...
tóc
em đâu che nổi nắng hè
cọng
buồn cũn cỡn
osin mắc
nợ điều gì?
chút
dỗi hờn lâm li...
cứ như
thằng điên tung cú thôi sơn vào lưng chừng hạnh phúc
ngã
sõng soài tức ngực
osin
kinh hoàng
bồng
hạ đi hoang...
tình
thôi osin
mùa
thôi trống mái
đêm còn
phôi thai?
rồi
mai
Thơ đẻ
rớt trên nóc ngày...
HDP
MÙI HƯƠNG
Có một mùi hương rất lạ
không đến từ thịt da
Như bao mùi hương
tôi đã từng bị quyến rũ
Mùi hương anh ấm nồng cảm thụ
Giấc ngủ tôi vô trùng
siêu thoát mọi ưu tư...
Có một mùi hương thực tại chối từ
Bởi trong lành ngạt ngào hơn gió biếc
Dồn đuổi xót xa lên đỉnh sầu hoan liệt
Mùi hương lặng thầm
tôi phảng phất mơ bay...
HDP
GIÁNG SINH
ngày trôi trong sự chết
bất tận
tôi đêm nào cũng giáng
sinh
nồng nàn linh lãng
tẩn liệm mặt trời
tôi mỏng dính
lách mình qua khe gió
che giữ ngọn nến
chờ phục sinh
tôi thấy mình bùng
lên như lửa
dưới nắp quan tài
đêm nay
mặt trời giáng sinh
tiễn liệm tôi trong hình
hài của nến...
HDP
TẬP YÊU
Tôi chọn băng ngang Thích Quảng Đức cho bắt đầu trở lại dấu yêu
Con đường đến ký túc xá Tây Ninh thời Đại Học hay đạp xe quanh
quẩn
chiều nay bước qua bỗng hóa ngại ngần
Tôi cần đến điểm hẹn Phan Xích Long
để tập yêu lại Sài Gòn
Tập yêu lại Sài Gòn từ những điều nhỏ nhất
Tôi muốn yêu như kẻ hành khất
để thấy tri ân từng cảm xúc sẻ chia êm đềm
Gục đầu lên ngực anh thật nhẹ
tôi len lén tập hôn
Tập yêu lại Sài Gòn trong nỗi bồn chồn quái lạ
Không biết vì đâu cảm giác rất vắng xa
Cứ như đứa trẻ xa nhà từ khi vừa biết lật
Tôi bắt cóc tôi cả quãng đời xóa trắng
Một ngày chợt trả lại hồn nhiên
Tập yêu
tôi tập yêu như điên
Toàn phản xạ bản năng khi vừa nghe bình yên chớm mọc
Anh nhét vào tôi tứa máu
cả một mùa hè đỏ rực năm xưa
Nước mắt tôi như mưa
ướt run cơn cuồng dỗi
Anh ôm xiết tôi thật vội
Nơi thổn thức đâm chồi
Sài Gòn thì thầm tiết lộ
"Ký-ức-tập-yêu..."
HDP
khúc cuối
cầm trên tay con sao biển dạt bờ
em nằm khóc trên hoàng hôn dốc
cong cánh cung cuồng rung khát vọng
ta lưỡi tên buồn rát gió
xâu đêm
con sao biển chẳng còn tái sinh
trên tay em niềm đau quấn vòi ướp giấu
muốn chôn nhau
thời khắc những vì sao tắt thở
rơi tràn biển mơ
em thét hú lời tru man dại
đắm mê cuộc sống/còn
trên tay em
con sao biển màu son
sống lịm vào cõi mất
HDP
GỌI TÌNH
(với OTT)
đắm đuối mút mùa hoang mang
đời đã kiệt cùng réo gọi
những giấc mơ vỡ tan
chảy tràn theo năm tháng
gọi mùa vàng về trên đôi tay
đêm hoàng hoa nước mắt
cơn bão tình nhiều lần cuốn qua đây
hồn trắng cát
lang thang cõi mịt mù
cồn lên đêm hoang mạc
tình trào cơn điên lốc
ta bão cát yêu người
gọi mùa nào về trên đôi tay
nắm níu thời gian dựng đứng
gọi tình cuồng trong đêm nay
treo ta đổ cát lên đời
sa mạc cạn
từ đó có im hơi ?
HDP
GIẬN
(Tặng Kontum)
có giận nhau xin
tìm về phố núi
rình nghe gió nổi
thấy áo Chúa bay trên ngày cầu vọng
cơn điên giận lõa lồ cười khóc
vùi sâu nắng mọc
bóng thơ trôi
có giận nhau xin trở về phố núi
rình nghe nắng gọi
râm ran nóc giáo đường
nỗi đau trần truồng níu áo Chúa
rơi bay
nơi góc trời nổi gió
có con nắng buồn buốt ngược rèm mưa
HDP
ĐỂ LẠI
MÌNH
để lại
mình nơi đáy cốc
uống-dốc-cạn
phả
chút mềm môi
hơi
thở sinh sôi
tôi
từ cạn
kiệt
cơn
buồn tê liệt
để lại
mình vết cắn ăn năn
dấu
răng dang dở
môi
người
mắc
nhánh hờn lên cây long não
để
lại mình đêm sau
hôm
qua ngọt căng vành môi nắng
mùa
xuân long não
cốc
rượu đầy
chiếc
hôn như giấy
ngây/ngấm
chìm
tôi
để lại tình anh
đáy
cốc
HDP
ĐỂ MẶC NỖI BUỒN
khi Thơ không vui cứ để mặc nó buồn
như cô bé ở truồng thích tắm mưa thuở nhỏ
dường như có điều gì đó
sắp sửa trong veo
sau khoảnh khắc ban đầu rất chật
là tiếng nấc
là hút sâu
Thơ từ đâu?
Thơ đến đâu?
đêm rời rã đỉnh mùa bấu chặt
trong mắt em Tình Yêu vuốt sắc
loài dơi thôi đập cánh treo ngược hình hài
trình diễn thứ nghệ thuật sắp đặt kệch cỡm lên bóng tối bình yên
trong mắt Thơ mùa nghiêng dốc máu
cô bé ở truồng
tắm với nỗi buồn đỏ thẫm mưa mau
HDP
Gửi cánh chim nâu từ núi Phước Tường
Cô Đơn ơi ta nhớ mi
ngày ngày người vẫn đi về cùng ta trên con đường này phủ đầy hoa
giấy
Phước Tường đây và ngọn núi thơ của ta nằm đấy
ước mơ như chú dế non bị nhốt trong chiếc hộp con
gáy bể họng đêm ta cuồng cánh
hạnh phúc đổ rơi như hoa giấy hồng ngợp dưới chân ngày
Cô Đơn xa
ta say tiếng thở loài chim cánh nâu
không biết bay về từ đâu mà đậu sau sân vườn nhà ta ngơ ngác
thao thiết giục gọi bình minh
trong ta có tiếng chim hoang khất thực ân ái
đập cánh bay tìm mùa
Phước Tường nơi đây
niềm vui nhẹ trôi theo tiếng còi tàu
tiếng máy bay rì rào ngỡ hạnh phúc lướt gió
ai nổ mìn phá núi đánh rớt nỗi buồn trên cỏ
cánh chim giật mình mổ nắng lơ ngơ
Cô Đơn ơi ta nhớ mi
bóng dáng núi thơ mãi còn khắc ghi lời yêu ta mới
đường mây vời vợi
Phước Tường xanh long lanh giữa ngày hồng tươi hoa giấy
tay đâu bứt gió mà chiều rung
có phải loài chim cánh nâu đã bay về từ núi
kiếm ăn trong vườn nhà
có phải ta cũng bay về từ núi
say giấc khù khờ
Phước Tường thức dậy hoang thơ
đêm côi có tiếng cú hờn
Cô Đơn ơi ta nhớ mi
hdp
MỘT LẦN HỘI AN
một lần thôi
chỉ một lần Hội An
duy nhất
thả rong nỗi buồn
rũ cánh trong mưa
người đàn ông tay dắt
mùa xưa
bước qua...
cây cầu Cẩm Nam níu
ngày xa ở lại
khô khát nụ môi
hôn gió sóng Thu Bồn
chỉ một lần
chỉ một lần đưa tay
vuốt ve da rêu mượt
xanh ngói cổ
miết rất dịu dàng mà
ký ức bật cháy
cánh chim tha lửa
bay trong mưa
về Hội An lang thang
miền nhớ
phục sinh rồi cứ muốn
chết bơ vơ
trong u trầm tiếng va
lách cách
kỷ niệm loi choi
vỡ rạn hồn
(Hội An, 27/12/2012)
HDP
TIẾNG NẤC SAU CÙNG
(ghi trên chuyến bay Sài Gòn-Đà Nẵng 102012)
theo tiếng nấc con tàu mỗi
đợt dằn mây
tôi bay lên trên đôi chân mọc
cánh
vướng bờ giậu thiên đường
hụt mắt ngóng tìm
anh
những đám mây ổ gà
nát trời chiều mù xám
con tàu mang tôi bay
giữa mông mênh
chênh vênh đường bay dằn
xóc
tôi đợi chờ tiếng nấc sau cùng
trong khói nung
khi con tàu rớt xuống đường
băng
ước mơ rã tàn bốc cháy
con tàu đợi chờ tiếng nấc
sau cùng
cho một lần hạ cánh
đúng nơi muốn/cần
bụi tro
tiếng nấc trôi xuôi trong giấc ngủ vùi
tôi gối đầu lên
ước mơ anh
đường bay lạc lối
HDP
THƯ GỬI BA
Con mùa
gió chướng thổi rát đời BA
Những
lần trượt ngã tim BA bầm rách
Con lớn
trong nông nỗi
Bất
lực ngọt ngào
Bất
lực đòn roi
Từ đó
lòng BA hóa đá
Ba mươi
tuổi con tìm lại mình trong những chuyến đi xa
Phong
phanh nỗi buồn nơi thành phố lạ
Con
viết tên BA trên bờ cát
Đêm nằm
nhớ BA nghe biển nhớ mặt trời
Sự
chọn lựa nào cũng dễ khiến chông chênh
Cần
lắm thăng bằng cho lần quyết định cuối
Con ngủ
ôm mặt trời lặn ngược
Nằm rất
thăng bằng trong biển nhớ chông chênh
BA ơi!
Mặt
trời của con hay mặt trời của biển?
(Đà Nẵng
03/2012)
HDP
THỨC DẬY CÙNG ANH
Em mong
một lần thức dậy cùng anh trên dòng sông Hương
Co ro
ngồi ngắm bạn bè qua khung cửa Festival
Những
tiếng cười giòn tan
hào
sảng đẩy Thơ trôi
Bầu trời
trẻ măng trong lòng Huế
Ngày mưa
phùn
Những
hạt mưa lay phay loay hoay
Tưới
tắm hồn Thơ ướt đầm cánh mỏng
Con
bướm mơ màng ủ nắng trên sông
Đợi
trời hồng mùa lên thắp nến
Những
hạt mưa lay phay loay hoay
Bên bờ
Festival dế mèn gọi bạn
Con
bướm lạc loài rấm rức khóc trên sông
Nỗi
buồn hoang dại
Những
hạt mưa lay phay loay hoay
Ta chưa
kịp nhắn gửi gì cho dòng sông đêm ấy
Sao em
mơ một lần
được thức
dậy cùng anh?
(Huế 03/2012)
HDP
THUYỀN TRÊN SÔNG CẠN
(Thương quý NKT)
Em giấu miết con thuyền bên kia dốc
Đợi mùa khô thả vào lòng sông cạn
Con thuyền sẽ trôi ra biển
ngày sông Tiên xuôi
Em giấu miết tủi hờn khôn nguôi
Xếp ước mơ chất đầy con thuyền nhỏ
Bên kia dốc chiều trung du bỏ ngỏ
Ai mong ai đắm đuối hành trình
Em cứ giấu miết vào lặng thinh
Chẳng chịu hát ai nghe điệu hò khoan Tiên Phước
Hai bên triền sông nắng vườn chín mượt
Con thuyền gập ghềnh vượt cạn
băng trôi
HDP
Mỹ Sơn chiều mua tím
mưa rơi xuôi mái lá
nghiêng ướt tím rừng
mua
chiều Mỹ Sơn đầu mùa
mây khóc
ai ngồi bứt tóc đan
thòng lọng
treo cánh hoa tình trên mỏm
đá thiêng
đưa em về tìm chốn bình
yên
núi vẫn đẹp
hoa vẫn mua
mà màu trời xám lạ
nỗi nhớ bồng theo mưa giăng
muôn ngả
rũ rượt sắc buồn nét
tím sắp rêu
ngồi bên nhau bên mưa
Mỹ Sơn
hồn thênh thang mang mang đồng gió
thấp thoáng cánh diều
ước mơ băng rơi
thuở nọ
bay lên giữa chiều ngát
tím hương mua
hdp
LỜI
TÌNH MUỘN
chẳng
còn gì cho nhau ngoài rất nhiều vọng tưởng
không
là trăng để còn có cho đêm ánh sáng dịu dàng
trăng
vẫn còn đó muôn đêm
em còn
đó…
chẳng
còn gì cho nhau
người đàn
ông ôm cuộc đời đi qua bóng tối*
bỏ
quên mặt trời
con đường
đêm* hun hút khát vọng im
lời
yêu hú khan trong gió
em còn
đó?
chẳng
còn gì cho nhau ngoài những cơn ho
khạc
tuôn niềm đau quá vãng
trầm
mình trong em chút ấm nồng lãng mạn
chợt
thấy cơn mê tuột xích quay về
trăn
trối yêu em…
HDP /
SG 06.2013
* Đi Qua Bóng Tối, Con Đường Đêm : tiểu thuyết Nguyễn Hoàng Thu
GIẤC MƠ EM
Đè lên giấc mơ những ngày chảy máu
em bầm đỏ
ưu phiền
Nơi ảo ảnh vành môi anh ẩn hiện
nụ hôn cười nỗi nhớ rưng rưng
Em rướn níu lưng chừng khao khát
chấp chới vòm ngực mây non
Cơn mưa dột từ dĩ vãng
Mùa trăng nát bóng dội về
Anh đến từ cơn mê
khi muôn ngàn ánh vỡ đã ghim vào giấc mơ em
Còn gì cho nhau
ta còn gì cho
nhau
Ngoài những giấc mơ
ép máu
HDP
GIẤC MƠ CHO ANH
Sài Gòn mùa
hè nhiều đêm mưa rất nhẹ
Bên khung
cửa sổ không buồn khép
em nằm hứng
những hạt mưa ve
Lạnh mát
ướt buồn nỗi nhớ anh
Những hạt
mưa đọng trên má em sao trong lành và dịu ngọt quá đỗi
Em nhớ anh
hơn bao giờ
Giá như anh
là mưa
- những hạt
mưa chạm vào em đêm nay...
Không biết
làm sao để cố mài những con chữ
Cho ngôn
ngữ rực ngời ánh sắc xuyên tim
Em nằm vẽ
lặng im bằng màu son của gió
bằng màu
mắt của mưa
Em nằm vẽ
ngu ngơ một cái chết khù khờ
Dòng sông
bầu trời và những ngôi sao bơi
Có cô gái
trầm mình nơi chân cầu Ô Thước
Tiếng quạ
thất thanh cánh gãy dọc hiên đời...
Cuối con
đường ta không thấy nhau
nhưng bước
dừng đã chậm
Chẳng thể
quay về
Mưa uốn
mình vẽ lên em giấc mơ nằm ngửa
HDP
HOÀNG HÔN MÊ-KÔNG
níu hoàng
hôn vương trên dòng sông
gió
xoay chiều Đông Pakse
loay
hoay nẻo về
Mê-Kông gió
đằm cánh cò nghiêng nắng
về
phương Nam nơi vết thương mưng mủ
đàn
chim aó blu rũ liệt trời hồng
HDP
THƠ CHO MÙA ĐÔNG
KONTUM
Cỏ ngủ dật dờ
sau mưa
gọi nắng về ân
ái
Mưa lạnh buồn
rưng rưng nước mắt
dờ dật khóc mùa
Đông
Đâu là cỏ?
Đâu là mưa?
Tình Yêu mùa Đông
dật dờ bóng nắng
Phố núi bâng
khuâng
Nụ hôn mọc trên
lưng đồi gió
Mùa đi có còn
nguyên vẹn
Cuối chiều bẽn
lẽn lá rơi
Hững hờ hằn vết
tháng năm
Lời thơ mang dấu
Thánh
Đêm mơ bay lên
nóc chuông nhà thờ
trong sương mơ
Phố núi dốc nắng
vờn trên tóc
Phố núi êm mơ mây
trải thảm con đường
Khum khum tay e ấp làn hương
Kontum ngày Đông gió thốc
Lay những nụ tình chớm mọc
về Thánh đường nở dọc triền tim
Đêm Giáng Sinh hồn hoang phố gió…
(Kontum 12/2011)
HDP
Khúc Cuối
cầm trên tay con sao biển dạt bờ
em nằm khóc trên hoàng hôn dốc
cong cánh cung cuồng rung khát vọng
ta lưỡi tên buồn rát gió
xâu đêm
con sao biển chẳng còn tái sinh
trên tay em niềm đau quấn vòi ướp giấu
muốn chôn nhau
thời khắc những vì sao tắt thở
rơi tràn biển mơ
em thét hú lời tru man dại
đắm mê cuộc sống/còn
trên tay em
con sao biển màu son
sống lịm vào cõi mất
HDP
THÁNG MƯỜI CỦA CỎ
(cho Sinh Nhật K và tôi)
Em trong vòng tay anh
Dịu êm bật khóc
Tháng mười ngạt ngào hương cỏ
Ướt phai vết chân còng gió
Đêm biển tan bay
Đã thuộc về nhau từ tháng mười năm đó
Hoang vu như cỏ
Xào xạc tìm nhau
tàn lụi vào nhau
rồi nhú mọc cùng nhau
Tháng mười thiết thao ngực nắng
Mùa thu thơm tóc gió
Nghiêng phơi triền cỏ
Ta chạy dọc biển tình
như hai con còng mù màu
xước sóng lao xao
Tháng mười chiêm bao
cỏ màu xanh biển
(Đà Nẵng 10/2012)
HDP
NHỮNG VẦN THƠ RỐI
anh viết cho tôi những vần
Thơ rối
rêu nâu cuộc tình mộ gió
ngày xanh cỏ
bài Thơ rối tựa tấm hải đồ
trao tay cướp biển
vạn dặm mịt mờ kho báu
trăm năm
ai thả Thơ trôi trong
tôi
cho rêu cất lời thủy
táng
đêm qua tôi mơ giấc mơ mộ
gió
bềnh bồng lăn/trôi trên
con dốc đổ dài xuống rốn
nơi anh ngồi cách đấy một
gang
rối vàng mơ ước
tôi về đây bên sông
trăng quá rằm nghiêng
bóng
bài Thơ anh giấu chặt rối
lòng tay
trên tán cây sơ ri con tắc
kè ẩn nấp
đêm hoang nổi hứng thả
vài tiếng kêu khan
tiễn đưa tháng ngày tróc
nắng
thả những vần Thơ trôi
trên sông
rối bời con nước
tôi thấy mình nâu rêu
phủ ôm cuộc tình mộ gió
lênh đênh rối ngày xanh
cỏ
HDP
VÒNG TAY THEO NẮNG
ôm tôi đi và đừng nói
gì
ngày miền Trung hung nắng
cháy da người
tôi bóng nhẫy mồ hôi đứng
cười trên mép phố
ngó cây trần truồng
lột lá dưới mưa mơ
mặt trời tháng 4 cuồng
căm bốc cháy
tôi tháng 4 buồn khô cỏ
dại
thiêu tôi đi
chiều nay trong nắng
cay
nơi nào mùa này những
cơn mưa đã đầy chưa lòng phố
có ngập lụt lòng xa
nỗi nhớ gần
con nắng điên lập lờ
nhiều phen đánh lận
giả dại ôm phố nằm
nghiêng
tôi lần đầu ngù ngờ
như ai rót men mưa vào lỗ rốn
đo lòng mình chếnh
choáng nông sâu
say tôi đi cạn chiều
phát giác
con nắng điên ánh xanh
mồ hôi muối
khát lịm da người
tôi ngỡ đêm qua mình mới
nuốt vì sao Venus
rong rêu ăn nằm giờ bạc
sáng hồn nhiên
biết làm sao vút cong
lên đọt nắng
ai đặt vé khứ hồi
cho giấc mơ tôi?
ôm tôi đi vòng tay theo
nắng trôi
HDP
TUNG CÁNH
ta muốn ngủ vùi trên
vòm ngực gió
mặc gió bay đi
nơi bình yên không cần có nữa
trong ta vó câu cục cựa
núi đồi
loài ngựa hoang
mọc cánh
đáy đêm đen
bay trong hư
ảo phận người
có những ngày
chùng chân mỏi gối
tiếng gọi huyệt sâu tăm tối
réo âm xưa về lại níu mùa
tình thua
tung cánh trắng
ta lồng lưng vào gió
cõng giấc buồn
bay hoang
HDP
PHÚT GIÂY TÔI YÊU THƠ
Người ta hay triết lý về
Thơ
bằng những ảo hình siêu
thực
Tôi làm Thơ như con chó
đực
bấu cào bản năng
mùa trăng động dục
Những con chữ bén/cùn
kẻ dọc
xẻ dọc
Những mã vạch xước trầy
lòng đêm tứa máu
Người ta hay triết lý về
tình yêu
bằng những giáo điều hoa
mỹ
Tôi nói về tình yêu
trong lời im nguyên thủy
Phút giây tự treo mình
trên mắt lưới
thấy trái tim nghiêng lúng
liếng cười
Phút giây vết sẹo lồi trên
gương mặt quá khứ
lõm vào không trung
- Phút giây tôi yêu Thơ
buốt gào khao khát
HDP
MỘT VÌ SAO ĐÃ TẮT
(cho một ngày Tháng 4 - tôi chưa sinh ra)
Cắn ngập răng nỗi buồn
Đêm đau nướu
Thổn thức nuốt ngược từng giọt nước mắt
Đêm đen ngòm họng súng
Bắn viên đạn ban mai xa lút đỉnh ngày
Máu tuôn rơi theo chiếc kim đồng hồ gãy
0 giờ...
Tôi điên/mê mãi phút giây này
Tự do? Người tình
0 giờ...
Hôm nay/ngày mai
Tự do? Người tình
Tôi biết tìm đâu ra người tình cho vạn lần vật vã?
Một người tình thật sự cắn vào tôi đến sưng nướu
Như đêm đang cắn ngập vào nỗi buồn
Như tôi đang cắn ngập cổ một vì sao xa nhất
Vì sao đã tắt đêm qua...
HDP
TỰ TÌNH
“ngủ đi ngủ đi
giấc em mềm mại nét chì
phớt nhẹ lòng tôi mịn trắng
ngủ đi ngủ đi môi nắng
chiếc hôn trở mình
lóe sáng chiêm bao…”
tôi mộng du tự tình với khát khao
vòng tay cấn cuồng bóng tối
nỗi hoang mê sao vẫn đầy bối rối
tôi ngỡ tôi về
chập chững yêu đương
khát khao ơi
em mang mùi hương của sữa
ngày môi tôi lần đầu cấn bầu vú Mẹ
từ đó
tôi yêu Ba
khát khao ơi
em ấm mềm bóng tối
ôm tôi lặng câm tự thuở-linh-hồn
Ba đã mang em bước vào trong Mẹ
tôi bước ra từ em
hành trình kiếm tìm
trầm ngâm ngơ ngác
bóng hình em một đời tôi thất lạc
khát khao ơi
em là bóng tối
tôi thấy tôi buồn trong mắt em sâu
em cất giữ hồn tôi nơi đâu?
HDP
Nhạc Vĩnh Điện
GIẤC
MƠ BĂNG NGANG
đó là
giấc mơ tôi băng ngang cánh rừng nâu màu lá mục
và màu
xám chì chi chít những bài thơ
vết
tích bút lửa ghi khắc trên những thân cây cổ thụ gãy đổ
những
lối mòn bị chắn ngang
xước
nỗi buồn vắt dọc
không
hứa hẹn gì khi con đường đã cũ
băng
ngang cánh rừng bít lối
giấc
mơ tôi rã mòn chân mỏi
đạp
dấu hồn nhiên
tôi như
cô bé quàng khăn đỏ
buồn
ngác ngơ bên cánh rừng Thơ lạnh hoang bóng sói
không
hứa hẹn gì khi mặn nồng đã cũ
giấc
mơ băng ngang cánh rừng nâu màu lá mục
tôi hứa
hẹn nhiều với Thơ
cho một
lần biết mới...
HDP
TỪ KHÔNG-CÓ-HÌNH-HÀI
tôi chui ra từ đó
nơi bụi gai xương rồng đã vắt
khô mình trên cát nóng
gót chân lạc đà còn rát bỏng
dung nham
miệng núi lửa phún trào từng cơn
địa tầng đứt gãy
tôi chui ra từ không-có-hình-hài
một ngày hôm nay chợt muốn mọc
cánh bay tìm về nơi ấy
ôi cánh chim thất lạc mặt trời
nặng mang trái phá
để còn lại dấu mình trên xương
thịt im rơi
tôi rong chơi từ đó
từ không-có-hình-hài...
HDP
TỰ HỎI
tự hỏi
mình nhiều lần: muốn đến/về đâu?
trong đêm hoang nỗi khát khao không còn biên giới
ước mơ
trải thảm
hàng
vạn/triệu con tinh trùng mọc cánh bay lên
tự hỏi
mình một lần: muốn chết/sống từ đâu?
trong
bơ vơ trả lời: từ nơi không về/đến!
HDP
VỀ
người người đổ xô kiếm sống
sự chết vẫn cận kề
tôi mỏi mòn lê thê kiếm chết
để thấy trong mình sự sống biết
sinh sôi
từng ngày trôi
cơn buồn vọng động
ngắn ngủi thêm ngoài kia cuộc sống
mầm kinh trong tôi nảy mọc nhánh
chia lìa
về bên kia cuộc chết
HDP
HONG
MÊ
buổi
sáng tắt đèn
giật
mình đêm trắng
hồn
chưa rót nắng...
thả
gói trà túi lọc vào ấm nước sôi
như
thả tiếng chim vào khu vườn vắng
rót nắng
đợi trăng về
đêm bật
đèn
hong
mê
HDP
KHÁT XUÂN
nhét vừa
đủ vào tôi một chai Chapot armagnac
trào cơn
khát Xuân muộn
chưa rã rời
say vòng tay đã muốn ôm tròn phố núi
thấy bóng
ai lụi cụi
quét gió
tràn đêm tôi
nhét vừa
đủ mùa Xuân một tôi say khướt
vỡ buồn
trải thảm
đêm xanh
màu miểng chai
tôi lâm
râm sủi tăm bọt rượu
mộng mị bắt
đầu hương champagne
HDP
ĐỒNG LÕA TRẮNG
Tình Yêu đồng lõa với
thời gian
gieo rắc trong tôi ý
niệm lột da bóng tối
đêm nhận biết rú gào
tội lỗi
vạ vật nỗi nhớ con
người
khi tôi khóc thét theo
tiếng mèo hoang động tình trên mái ngói
trời đã đổ mưa đêm 30
hoa xương rồng cánh
non rũ rượi
đâm gai vào đêm trắng
ý niệm trắng trong như
giọt mưa đêm đọng trên nách tay
tôi chưa một lần đeo
nhẫn
Tình Yêu đồng lõa với
thời gian
gieo rắc trong tôi ý
niệm trắng
trắng như bờ môi trăng
vỡ sáng bóng mèo
hoang
mang tình tôi vượt ngục
Tình Yêu đồng lõa với
thời gian
cầm tù xác chết
HDP
ĐÊM B52 (*)
cơn
đau lại về gõ cửa
đêm
tôi đâu đã khép
mùa
xưa đứng đó trong mưa
trên
tay ảo hình lửa gió
vệt
tình ma trơi
giọt
người nồng cay
rót
vào cổ họng
rát
bỏng
đắng
nghét đêm tanh thuốc rầy
sao
không về đây
bóng
ma nhúng máu
kéo lê
nhau qua hàng rào giông bão
mùa mê
đứng gió
đêm
nay
hay
đêm nào
tôi đã
thấy trước
đêm
sau
bức tử
cơn
đau lại về gõ cửa
phỉnh
phờ sáng xanh ánh thép vệt tình
đêm
tôi chưa khép
bóng
ma lập lòe lừng bừng lửa trắng
cổ
họng khát đắng
ly B52
thắp cháy trên tay
tôi
liếm tình ngọt tan men khói
chờ
nghe đêm đổ tội
HDP
(*)
B52 (hay Bifi) : một loại rượu đốt (cocktail nhiều tầng)…
ANH
tôi luôn chỉ ngồi trên những chiếc ghế thật cao hoặc thật thấp
để chân không chạm đất hoặc phải chạm bằng cả hai chân
tôi không tìm thấy chiếc ghế nào như vậy
trong căn phòng Anh
mọi thứ rất lưng chừng...
HDP
NGỌN SỐNG
trong cơn đói cồn cào
ta ăn nhau
đêm lửa đùn lên ngọn sống
quả tim em tái hồng thơm
mọng
đầu lưỡi anh ngọt tan
em chết rồi sao
ôi thân anh đầy máu
cứng họng cơn no
nỗi hoang linh mắc nghẹn
đêm lửa đùa
cửa sống tàn tro
còn lại xưa sau chiếc bản
lề
văng trong đêm hoen gỉ
HDP
KHÔNG ĐỀ 2
Lỡ tay bứng ngang cuộc tình
vừa bén rễ
Giắt vành tim
phe phẩy lòe người
Ai ngồi khóc bên bờ sông tóc
Óng mượt khúc trầm
Đen kẽ tay buông
Trên móng tay tôi có dấu buồn
thao thức
Khi đêm về gõ cửa
Đốt cháy mình
Tàn khói ám vàng phai
Chạm vào anh
chưa bao giờ nghe nóng
Ừ...
Ước mơ tôi là chiếc phôi thai
đông lạnh
chờ ngày đặt vào tử cung
Run tay trồng lại cuộc tình
Mọc rễ sinh linh
HDP
KHÔNG ĐỀ
anh thèm liếm khắp người em
như con chó con khát tìm vú mẹ
ngày vừa mở mắt
loi choi trong chiếc ổ sau nhà
anh đã sống/chết và tái sinh nhiều lần
trên thân thể em
hun hút vực sâu - núi đồi loáng nắng
anh khoét lưng trời nhét trái cấm
treo trăng
anh đã bơi trong cuộc đời biển mặn
nồng cay/tanh tưởi
con cá chết già mơ biển ngọt về đêm
anh mơ em mơ trăng trí nhớ
trong tận cùng cơn đau hoang vọng
đã như người mất trí
anh chỉ muốn liếm khắp người em
như con chó con
đứt lưỡi
HDP
ĐỘC
BÌNH
có một
mùa Xuân bị nhốt trong chiếc độc bình ký ức
theo
xác gió rụng rơi về hiện tại
ngày
không Thơ tiếng buồn xa ngái
ngày
phôi thai
có một
mùa Xuân đã từng nở sâu trong Yoni đẫm nước
-
chiếc độc bình của em
những
nụ Thơ chết đuối
lóp
ngóp bò về
chiếc
độc bình rong rêu tâm thức
Xuân
này bừng nở đóa hoa hoang
HDP
NƠI MÙA CÒN ẤM
anh đi qua mùa thu
bằng đôi giày của
mùa đông năm trước
sướt mượt tuyết sương
Arizona
xương rồng đâm gai từ
mũi giày bung chỉ
hoa nở từ ngón chân
anh
mùa thu ngọt nắng
anh đi qua mùa trăng
bằng cú tung mình
của vốc cát liệng bay vào đêm vắng
hoang mạc êm run chân
anh trên cát lạnh
nứt gốc xương rồng
hoa nở ngược vào
trong
nơi thân anh
còn ấm
ĐÊM CÁNH GIÁN
suốt nhiều năm đêm sắc
cháy trong tôi màu lửa
lại có những khi
nghiêng ngả say đêm triền miên xanh màu miểng chai
hôm nay tôi chợt thấy đêm
vàng nâu cánh gián
bạt nhạt núm vú đôi
soi tròng mắt mọc mầm
màu nắng chết sâu
trong màu máu
tuổi tôi dậy thì đã
sâu lún mông mê
đêm nâu bầu sữa đóng
váng mưng vàng hoang mang
tôi trôi trong đêm hay đêm
trôi trong tôi ?
đêm của tôi ôi đêm-cánh-gián
đã bay đi đâu chưa xa lắm
dặm tình
tôi đi tìm kiếm cuộc
hồi sinh
đêm vẫn làm thinh như đêm
là đêm-chết
cuộn trào tôi trong máu
mặc tưởng chút nắng đêm sau
cả trong chiêm bao tôi
cũng thấy đêm màu cánh gián
HDP
TRÔI
(cho MẸ Yêu)
Con ôm nỗi nhớ dật dờ
trôi trôi trên biển ánh sáng nhờ đục của vòm trời âm u ngày gió réo
Trong khoảnh khắc vọp bẻ
con mới hiểu được khát khao lấp-đầy của biển
Mùa có còn vẹn
nguyên khi nắng chiều đứt gãy
Đôi khi con không kiểm
soát được mình
Nụ hôn sóng trắng
đêm bạc tràn bến bãi
Thời gian
- con quái vật mất đầu cụt
đuôi liu khiu những ngón vuốt xám xanh
cằn cỗi chải mong manh
vào khoang bụng gió
Tình Yêu con hoài thai nơi
đó
trái đắng song sinh
Con chưa bao giờ mường
tượng được mình ở thời khắc sướng vui và đau khổ
Dường như khóc-cười
chẳng phải biểu tượng cho những gì chưa sống
Không nghĩ suy
Không hít thở
Con trôi trôi trên sóng
sáng của nền trời thu đục nhờ nỗi nhớ
MẸ sinh con mùa thu
Và con đã sống qua bao
mùa thu để mơ về một mùa thu chưa sống
- mùa thu MẸ chưa có
con
- mùa thu con còn là
hạt bụi...
trôi trôi
trôi vào bụng MẸ
Nằm yên đấy
mãi mãi
(Đà Nẵng 01/10/2013)
HDP
MUÔN
THUỞ
đến đây
cùng anh
ta đi
ngược cơn say
về lại
nơi chưa bao giờ có những phiền muộn
em -
người đàn bà lắng cặn
trong
veo
tựa giọt
sương đau cựa mình trên răng lá
đến đây
cùng anh
mùa sương
mới
ngày
rung lá cỏ
ta yêu
như cơn say
chưa
chớm đục bao giờ
em -
người đàn bà đắng
vành
môi vắng lặng ngọt ngào
từ độ
hôn mê
trái cấm
địa đàng chín mọng
trong
mắt em đỏ khảm nỗi-vội-vàng
nơi
hoang mang anh vừa kịp lớn
anh đã
qua bao miền đất lạ
không
nơi nào đẹp bằng trái tim em
có bờ
gió ướt
cho Thơ
men chải mượt mà
tóc nắng
mắc võng ru nhau
em -
người đàn bà lắng cặn
vành
môi vắng lặng ngọt ngào
đến đây
cùng anh hỡi người đàn bà đắng
muôn
thuở cơn say chưa thôi rời rã
muôn
thuở cơn yêu bao giờ cũng lạ
muôn
thuở ta yêu
tựa giọt
sương đau cựa mình trên răng lá
HDP
NGÓN
TAY ĐÊM
em đưa
tay vuốt mặt trời
những
ngón thon dài vờn trên ngực gió
lao
xao bụng cỏ
níu vàng
mùa trăng
những
ngón tay dài đêm lăn tăn thần thoại
bấm gót
Achilles
xoãi
bờ thực tại
trăng
bung hoa tình
trên năm
ngón
thon
bay
HDP
BAY
TRÊN CÁNH SÓNG
Mọc giữa
trùng khơi những nụ bọt trắng
Nở
tràn bờ hoa sóng tinh sương
Trườn
qua khe nắng lung linh
biển
thở lời mây khói
Hoa
sóng vỡ bung mắt chiều đỏ nghệ
Em chở
gì trên đôi cánh hoang mê?
Bay
lên cánh sóng mặt trời mộng
Lặn
vào đáy đêm
Lúc
loang mê
biển mở
huyệt sâu thầm
Ánh trăng
âm...
HDP
CHIẾC BƯỚU LẠC ĐÀ
đi qua vùng gió cát
cất Tình Yêu trong chiếc bướu lạc đà
đi xuyên miền hoang mạc
người đàn ông chết khát
xương rồng nở hoa nơi những nách gai thất lạc
chiếc bướu lạc đà đã đánh rơi
HDP
VỪA KỊP
vừa
kịp bình minh lõa lồ thân phận
rũ
chết trần truồng
khi mùa
vàng thả trôi về biển đỏ
trên
dòng sông trăng tôi đã tắm máu mình
con đỉa
biển rúc sâu vào thân xác
lòng
đại dương ngác ngơ sự ẩn náu cuối cùng
Tình Yêu
tôi chênh vênh vực gió
vừa
kịp dìm hoàng hôn
HDP
TÔI MUỐN
đi khỏi đây
tôi muốn đi khỏi đây đêm
này
ngay trong đêm nay
khi những con chuột còn
đang rượt đuổi nhau
lào xào trên mái tôn
nhòe nhoẹt ướt
mưa đã tạnh
tình đã lạnh
ánh mắt dã nhân hoang
vu đâm mọc trong tôi những nấm mồ tối
và mùi hương...
mùi hương?
không! đây không phải
là mùi hương mà tôi luôn khát khao tìm kiếm!
hương đêm mùi chuột
chết
đang phân rữa nồng
tanh
trái tim tôi khuẩn nấm
ken dày
vảy nến bám ngửa bàn
tay...
tôi muốn trườn khỏi đây
ngay đêm nay
theo dòng nước rút
trôi ngoài lỗ cống
nhanh/nhẹ
nhanh hơn tốc độ rượt
đuổi của loài chuột đêm động cỡn
và nhẹ hơn cú rướn
người bắt hụt của một bàn tay
lột da đêm xác ướp
tôi muốn đi khỏi đây
tôi muốn trườn khỏi đây
tôi muốn bò khỏi đây
tôi muốn lết khỏi đây
tôi muốn tan biến khỏi
đây
mùi hương tôi tựa hồ
nhang khói
HDP
ĐẬP
CÁNH VÔ HƯ
con
chim tật nguyền tôi đã lạc vào vùng tối
không
thấy đường bay
gío rũ
say
tôi
từng cơn ốm rã
theo
tiếng ngày đều đặn dạ thưa
tiếng
hấp hối linh hồn tôi đến vội
rã rời
đập cánh vô hư
một
chiều Garuda chở tôi bay ngang tháp cổ
tôi
thấy ngôi mộ mình
tàn đổ
xưa sau
HDP
NGOÀI
BAN-CÔNG GIÓ
điên
gió cuồng mưa
người
đàn bà gào khóc
tình
yêu phân hủy
nước
mắt ma trơi
đời
vụt hóa cánh dơi
đêm
bay về treo ngược
lờ
lững hoang mưa
xáo
mù mây vuốt
người
đàn bà ngây tru lời hoang hoác
tâm
bão lạc cánh dơi
đêm
thắt cổ ngoài ban-công gió
HDP
NGOÀI
Ô CỬA
con dế
nhũi bung càng chùi vào đất
ta
bung mình vào nhau
trồi
lên ước mơ xanh
đỏ thời
hoang dại
tan
trong nồng cay
ly
cognac trên tay bốc khói
hạnh
phúc ngoài ô cửa lặng lờ nghĩa trang
đan
nát bầu trời những tòa nhà bia mộ
hai
con dế kiệt khô
tìm
nguồn suối trong căn phòng đuối mộng
tiếng
gáy tan ngày
đêm lật
lả liếm từng giọt mồ hôi mặn cháy trên thân nhau
ngoài
kia nơi nào…
(Sài
Gòn 12/2011)
HDP
CÁNH BƯỚM MA
nắng xuyên lòng đêm
vẽ chân trời ma mị
không từ đâu em đến
nuột nà cánh bướm ma
tựa cánh lá giấu trong
mùa hoang ngốt gió
em giấu giữa lưng chừng
nắng xuyên lòng đêm
vườn tơ lông óng ả
cánh bướm ma rướn cuộn
trên thân ngày
đêm bay
(Pakse 21/12/2011)
HDP
LẦM
sầu lên đốt hạ
hồn tôi nhức nhối
mắt em màu trà
dưới nắng đang sôi
em phả vào tôi
làn hơi dịu mát
và…
chỉ thế thôi
mặc tôi chết khát
LẶNG
anh nhúng chân vào tôi
ứa tràn nhựa sống
lem lấm hư không
sầu lên hoang hoải…
anh chưa tháo giày?
VỌNG
ủ trong lạnh lùng
nỗi nhớ lên men
nụ cười anh rất ấm
ấm âm thầm…
có ai đó mới đốt hương
trầm
tưởng tang
TƯỞNG
xào xạc sóng táp bờ
cát rát dại cơn đau
hải giác lặng yên
sóng đập vào tan rã
nơi tầng câm vô ngã
ước mơ dã tràng thoi
thóp rủ nhau trôi
HDP
MẦM
KINH
đêm
bình yên nắng non
phơi
trên thành quách cổ
gieo mầm
kinh phổ độ
khóc
giọng cười Krishna
ngày
chưa kịp xót xa
đêm đã
cuồng trăn trở
dìm
hôn mê nhịp thở
cười
tiếng khóc Krishna?
KỲ
DIỆU
anh
dòng sông sao chảy vào em ướt át
môi
rung cánh gió
lăn
nghiêng đồi cỏ
tìm giọt
sương khuya
anh
dòng sông sao đắm trời mưa bão
đổ
sáng vào hun hút tâm mây
đêm vực
sâu lấp lánh
Thiên
Sứ mù lòa gãy cánh trên sông…
ĐÊM THƠ
đêm xé
lưới lùa hồn qua mê trận
phân
thân trong nụ hôn
lập
lòe lửa xanh
nung hồng
nhục thể
và
anh, và em
- những
mảnh hồn rời chắp chới
xoắn bện
kết thừng
treo lưới
đợi đêm
DẮT EM
ĐI
Adam đã
mở cổng cho đôi ta lẻn vào vườn địa đàng đêm ấy
tung tăng,
anh dắt em đi tìm trái cấm
Eva giấu
nơi nào
thầm lặng
suối khe...
cơn mê
chớm dậy thì
chưa
chín một mùa đau
Tình
Yêu trườn dậy như rắn hồng lột xác
bỏ mặc
tanh nồng
anh dắt
em đi...
HDP
Tham khảo thêm về nhà thơ Hà Duy Phương
Thi ca, mồi lửa cứu rỗi Hà Duy Phương. Trước nhất.
Trong ghi nhận của tôi, hàng ngũ những nhà thơ nữ, thế hệ 8x, ngày một thêm đông đảo. Mỗi tiếng thơ thường xuất hiện với một đường kiếm, cùng nhiều chiêu thức, riêng.
Nếu có người chọn cho mình lộ trình thơ dung dị mà, cảm tính là hải đăng dẫn đường thì, cũng có người ném mình vào những cảm thức gập ghềnh, phức tạp. Một trong những nhà thơ nữ ở thế hệ 8x, chọn cho mình lối, nẻo thi ca phức tạp đó, với tôi, là nhà thơ nữ Hà Duy Phương.
Nhà thơ Hà Duy Phương
Thế giới thi ca của Hà là một cánh rừng tâm cảnh rậm rạp. Nhiều cật vấn, hoang mang, đặt ra cho chính mình. Như thể thơ chỉ là cái cớ để Hà tìm gặp hư không. Tìm gặp cái “tôi”bí mật hoặc, một thượng đế, khác? Nhưng, “cái cớ” hay, nỗ lực “tìm gặp cái tôi bí mật hoặc, một thượng đế, khác” của Hà, luôn được phủ bóng bởi những ẩn dụ (metaphor) và, đôi khi luôn cả những hoán dụ (metonymy) nữa:
“Adam đã mở cổng cho đôi ta lẻn vào vườn địa đàng đêm ấy?
Tung tăng, anh dắt em đi tìm trái cấm
Eva giấu nơi nào?
Thầm lặng suối khe…
.
“Cơn mê chớm dậy thì
Chưa chín một mùa đau
Tình yêu trườn dậy như rắn hồng lột xác…”
(“Dắt em đi”)
Hoặc:
“Tôi chôn chân trên bờ như cây Thu đứng gió
Muốn trút một lần cho hết lá trăm năm”
(Trích “Giao khúc tháng 7”)
Hoặc nữa:
“đêm qua giấc mơ tôi bạt gió
lở bồi thương yêu đồng bóng”
(Trích “Cỏ dại”)
Ẩn dụ hay hoán dụ, không chỉ là mũi nhọn trong cõi-giới thi ca mang tên Hà Duy Phương mà, tính siêu thực, theo tôi, cũng là chiếc bóng song hành của tiếng thơ này.
Qua rất nhiều câu thơ, Hà cho thấy cô không ngần ngại biến mình thành thí điểm. Nơi gặp gỡ, chốn hẹn hò của những siêu hình và hiện thực:
“Hoa xương rồng cánh non rũ rượi
Đâm gai vào đêm trắng
Vỡ sáng bóng mèo hoang
Mang tình tôi vượt ngục
Tình yêu đồng lõa với thời gian
Cầm tù xác chết
(Trích “Đồng lõa trắng”)
Hoặc:
“say tôi đi cạn chiều phát gíac
con nắng điên ánh xanh mồ hôi muối
khát lịm da người
tôi ngỡ đêm qua mình mới nuốt vì sao Venus
rong rêu ăn nằm giờ bạc sáng hồn nhiên.
.
biết làm sao vút cong lên đọt nắng
ai đặt vé khứ hồi cho giấc mơ tôi?”
(Trích “Vòng tay theo nắng”)
Tuy nhiên, trong khu rừng thơ Hà Duy Phương, người đọc cũng thấy được khả năng trộn lẫn giữa thực / hư - - Như đời thường vốn quá nhiều hư / thực. Tựa đó là chính diện của thời gian, năm, tháng. Mà, Hà là nạn nhân của những thực / hư (vốn ảo ngay tự cội, gốc):
“Buổi sáng tắt đèn
Giật mình đêm trắng
Hồn chưa rót nắng
.
Thả gói trà túi lọc vào ấm nước sôi
Như thả tiếng chim vào khu vườn vắng
Rót nắng đợi trăng về
Đêm bật đèn
Hong mê”
(“Hong mê”)
Hoặc:
“Phước Tường nơi đây
niềm vui nhẹ trôi theo tiếng còi tàu
tiếng máy bay rì rào ngỡ hạnh phúc lướt gió
ai nổ mìn phá núi đánh rớt nỗi buồn trên cỏ
cánh chim giật mình mổ nắng lơ ngơ…”
(Trích “Gửi cánh chim nâu Phước Tường)
(Tôi nghĩ, có lẽ cũng nên nói thêm rằng, tôi thích lắm động tự “mổ” trong câu: “cánh chim giật mình mổ nắng lơ ngơ” của Hà).
Lại nữa, ngay cả khi “diện mục” thi ca Hà Duy Phương, có là những mảnh gương vỡ của những cảm thức nổi loạn, tự bạo hành mình, để mỗi mảnh gương, hắt lại cho người đọc những chao chát lạc đường, dẫn tới những mảng không gian sượng trân, hay rung động rì rào hương, sắc lạ - - Thì, đâu đó, trong cánh rừng thi ca của Hà, cũng vẫn có chỗ cho những tình cảm thiêng liêng. Loại tình cảm huyết thống, những tưởng nhạt, nhòa, mà, thực ra nhức, buốt, chín, đằm nữ tính:
“Ba mươi tuổi con tìm lại mình trong những chuyến đi xa
Phong phanh nỗi buồn nơi thành phố lạ
Con viết tên Ba trên bờ cát
Đêm nằm nhớ Ba nghe biển nhớ mặt trời…”
(Trích “Thư gửi Ba”)
.
Tôi nghĩ còn quá sớm để có thể đoán biết, rồi đây, Hà Duy Phương sẽ đẩy thơ mình đi thêm nữa, tới những bến bờ nào?!? Nhưng hiển nhiên, thơ của Hà, theo tôi, đã chính là mồi lửa cứu rỗi Hà Duy Phương. Trước nhất.
Du Tử Lê
(Garden Grove, Aug. 2014)
Dăm bài thơ, Hà Duy Phương,
MẦM KINH.
Đêm bình yên nắng non
Phơi trên thành quách cổ
Gieo mầm kinh phổ độ
Khóc giọng cười Krishna…
.
Ngày chưa kịp xót xa
Đêm đã cuồng trăn trở
Dìm hôn mê nhịp thở
Cười tiếng khóc Krishna?
NGÓN TAY ĐÊM
Em đưa tay vuốt mặt trời
Những ngón thon dài vờn trên ngực gió
lao xao bụng cỏ
níu vàng mùa trăng
.
Những ngón tay dài đêm lăn tăn thần thoại
Bấm gót Achilles
Xoãi bờ thực tại
Trăng bung hoa tình
trên năm ngón
.
thon bay
THƯ GỬI BA
Con mùa gió chướng thổi rát đời BA
Những lần trượt ngã tim Ba bầm rách
Con lớn trong nông nỗi
Bất lực ngọt ngào
Bất lực đòn roi
Từ đó lòng Ba hóa đá
.
Ba mươi tuổi con tìm lại mình trong những chuyến đi xa
Phong phanh nỗi buồn nơi thành phố lạ
Con viết tên Ba trên bờ cát
Đêm nằm nhớ Ba nghe biển nhớ mặt trời
Sự chọn lựa nào cũng dễ khiến chông chênh
Cần lắm thăng bằng cho lần quyết định cuối
Con ngủ ôm mặt trời lặn ngược
Nằm rất thăng bằng trong biển nhớ chông chênh
.
Ba ơi!
Mặt trời của con hay mặt trời của biển?
(Đà Nẵng 03/2012)
VÒNG TAY THEO NẮNG.
ôm tôi đi và đừng nói gì
ngày miền Trung hung nắng cháy da người
tôi bóng nhẫy mồ hôi đứng cười trên mép phố
ngó cây trần truồng lột lá dưới mưa mơ
.
mặt trời tháng 4 cuồng căm bốc cháy
tôi tháng 4 buồn khô cỏ dại
thiêu tôi đi
chiều nay trong nắng cay
.
nơi nào mùa này những cơn mưa đã đầy chưa lòng phố
có ngập lụt lòng xa nỗi nhớ gần
con nắng điên lập lờ nhiều phen đánh lận
giả dại ôm phố nằm nghiêng
tôi lần đầu ngù ngờ như ai rót men mưa vào lỗ rốn
đo lòng mình chếnh choáng nông sâu
.
say tôi đi cạn chiều phát giác
con nắng điên ánh xanh mồ hôi muối
khát lịm da người
tôi ngỡ đêm qua mình mới nuốt vì sao Venus
rong rêu ăn nằm giờ bạc sáng hồn nhiên
biết làm sao vút cong lên đọt nắng
ai đặt vé khứ hồi cho giấc mơ tôi?
ôm tôi đi vòng tay theo nắng trôi
Hà Duy Phương.
Thơ Hà Duy Phương
Lâu mới được đọc Thơ có hồn có vía. Hồn, điều bí ẩn, khách yêu thơ nói, và nói nhiều, nhưng rồi bảo hồn thơ là cái để cảm, không để hiểu. Còn vía? Có lẽ là vía chữ. Như những đơn vị rời, chúng một mình không đủ tạo ra văn ra thơ. Nhưng khi xếp chữ vào cạnh nhau thì bỗng nhiên chúng thăng hoa mang ngữ nghĩa. Một khi chúng gây mê ám ảnh tâm trí người đọc thì, ô phép lạ, chúng thành những vết chạm trổ không thể xóa nhòa. Những vết khắc đó ẩn sâu vào lòng, đồng thời chúng lại mở ra những chân trời cảm nhận mới. Cảm nhận cái Đẹp, cái Thật. Vì thế Thơ có hồn vía không dối trá uốn éo son phấn kiểu người siêu mẫu tiết kiệm vải che thân. Nào, mời các bạn đi tìm Vía chữ trong thơ Hà Duy Phương. Và đừng trách, tôi không ngoa ngôn đâu!
Giao khúc
Khi những ngón tay rời khỏi anh tìm lên thân em
Cũng là khi đêm mở mắt soi dấu bàng hoàng
Ta phân thân đôi vực bờ mê sảng
Em vỡ cuồng trầm uất đa mang
Đêm qua em đã khóc những gì
Bình minh răng cưa anh thấy mặt trời chẻ ngang lồng ngực
Đôi ta là những vỏ bọc đựng đầy ảo giác
Nỗi yêu thương ức chế sống-còn
Không hề có con đường nào vượt thoát
ngoài những cơn điên
Anh hiểu em cần có những giằng co
Và khi say em như chiến binh
sắc máu nụ hôn cưỡng đoạt tình
Em cần xác tín va-chạm-có-thật?
Anh biết em hiếm khi tin ở chính mình
khi em chỉ thở bằng cảm xúc
Cơn điên em đêm qua đã làm anh bùng vỡ
Những ngón tay anh văng giữa trời
giao khúc Thơ em
Ôi
Những đốt xương đã rời khỏi anh tìm qua thân em
Đêm gian nan thở tàn ảo ảnh
Một lần Hội An
một lần thôi
chỉ một lần Hội An duy nhất
thả rong nỗi buồn
rũ cánh trong mưa
người đàn ông tay dắt mùa xưa
bước qua . . .
cây cầu Cẩm Nam níu ngày xa ở lại
khô khát nụ môi
hôn gió sóng Thu Bồn
chỉ một lần
chỉ một lần đưa tay
vuốt ve da rêu
mượt xanh ngói cổ
miết rất dịu dàng mà ký ức bật cháy
cánh chim tha lửa
bay trong mưa
về Hội An lang thang miền nhớ
phục sinh rồi cứ muốn chết bơ vơ
trong u trầm tiếng va lách cách
kỷ niệm loi choi
vỡ rạn hồn
Hội An, 27/12/2012
khúc cuối
cầm trên tay con sao biển dạt bờ
em nằm khóc trên hoàng hôn dốc
cong cánh cung cuồng rung khát vọng
ta lưỡi tên buồn rát gió
xâu đêm
con sao biển chẳng còn tái sinh
trên tay em niềm đau quấn vòi ướp giấu
muốn chôn nhau
thời khắc những vì sao tắt thở
rơi tràn biển mơ
em thét hú lời tru man dại
đắm mê cuộc sống/còn
trên tay em
con sao biển màu son
sống lịm vào cõi mất
tung cánh
ta muốn ngủ vùi trên vòm ngực gió
mặc gió bay đi
nơi bình yên không cần có nữa
trong ta vó câu cục cựa núi đồi
loài ngựa hoang mọc cánh
đáy đêm đen
bay trong hư ảo phận người
có những ngày chùng chân mỏi gối
tiếng gọi huyệt sâu tăm tối
réo âm xưa về lại níu mùa
tình thua
tung cánh trắng ta lồng lưng vào gió
cõng giấc buồn
bay hoang
không đề
(cho K)
anh thèm liếm khắp người em
như con chó con khát tìm vú mẹ
ngày vừa mở mắt
loi choi trong chiếc ổ sau nhà
anh đã sống / chết và tái sinh nhiều lần
trên thân thể em
hun hút vực sâu và núi đồi loáng nắng
anh khoét lưng trời nhét trái cấm
treo trăng
anh đã bơi trong cuộc đời biển mặn
nồng cay / tanh tưởi
con cá chết già mơ biển ngọt về đêm
anh mơ em mơ trăng trí nhớ*
trong tận cùng cơn đau hoang vọng
đã như người mất trí
anh chỉ muốn liếm khắp người em
như con chó con
đứt lưỡi
*thơ TPKỳ
Chiếc bướu lạc đà
đi qua vùng gió cát
cất tình yêu trong chiếc bướu lạc đà
đi xuyên miền hoang mạc
người đàn ông chết khát . . .
xương rồng nở hoa nơi những nách gai thất lạc
chiếc bướu lạc đà đã đánh rơi . . .
Cánh bướm ma
Nắng xuyên lòng đêm
Vẽ chân trời ma mị
Không từ đâu em đến
Nuột nà cánh bướm ma.
Tựa cánh lá giấu trong mùa hoang ngốt gió,
Em giấu giữa lưng chừng . . .
Nắng xuyên lòng đêm
Vườn tơ lông óng ả
Cánh bướm ma rướn cuộn trên thân ngày
Đêm bay . . .
SINOUK Cafe – Pakse, 20/12/2011
Ô cửa lặng
Con dế nhũi bung càng chùi vào đất
Ta bung mình vào nhau
Trồi lên ước mơ xanh
Đỏ thời hoang dại . . .
Tan trong nồng cay,
Ly Cognac trên tay bốc khói
Hạnh phúc ngoài ô cửa lặng lờ nghĩa trang
Đan nát bầu trời những tòa nhà bia mộ . . .
Hai con dế kiệt khô
Tìm nguồn suối trong căn phòng đuối mộng
Tiếng gáy tan ngày
Đêm lật lả liếm từng giọt mồ hôi mặn cháy trên thân nhau . . .
Ngoài kia nơi nào . . .
Royal Pakse hotel, 21/12/2011
Vừa kịp
vừa kịp bình minh lõa lồ thân phận
rũ chết trần truồng
khi mùa vàng thả trôi về biển đỏ
trên dòng sông trăng tôi đã tắm máu mình
con đỉa biển rúc sâu vào thân xác
lòng đại dương ngác ngơ sự ẩn náu cuối cùng
tình yêu tôi thong thênh rìa gió
vừa kịp dìm hoàng hôn
Thơ Hà Duy Phương
Nguồn Da Màu.org
Hà Duy Phương năm 17 tuổi
Phan Nguyên & Hà Duy Phương
(Làm dấu tay ngày 5/8/2014)
MDTG là một webblog mở để mỗi ngày một hoàn thiện, cập nhật sáng tác mới cho từng trang và chỉ có thể hoàn hảo nhờ sự cộng tác của tất cả các tác giả và độc giả.
MDTG xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ tinh thần của các văn hữu đã gởi tặng hình ảnh và tư liệu đến webblog từ nhiều năm qua.